Quần áo đẹp đẽ của Tiền Đa Đa bị mẹ thay mất rồi, nay nó cũng như tất cả mọi người, cũng mặc một cái áo bông dầy, đầu chải kiểu tóc khuê nữ, để lọn tóc mai thật dài, mái tóc dầy đen nhánh, cho dù rụt cổ, hai tay co ro đút vào ống tay áo ...
Vân Chiêu vẫn phải thừa nhận, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, cho dù đã bị mẹ hủy mất hình tượng, Tiền Đa Đa lại càng tỏa ra một vẻ đẹp thuần khiết nhất, đáng yêu như sương mai, thi thoảng lại làm Vân Chiêu ngây ra nhìn.
Tiền Đa Đa đuổi theo Vân Chiêu đang thất thểu ôm bụng đói rời hậu trạch, dùng hài bông mũi tròn đá khẽ chân, nhích tới gần y, dùng cái giọng êm như ru thủ thỉ:” Khi nào chúng ta cũng ăn một bữa hỏa oa đi, đám tỷ muội ngươi buổi tối nằm mơ cũng nhắc tới đấy.”
Vân Chiêu cố tình làm mặt lạnh:” Năm nay muốn ăn thì phải đợi tới tháng 7, hết ớt rồi.”
“ Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, đệ đệ ta nói, ngươi giữ lại mấy quả ớt.”
“ Đó là để làm giống.”
“ Đồ lừa đảo, chúng ta chỉ ăn vỏ ớt, có ăn hạt ớt đâu.”
“ Ngươi không cho ta giữ vài quả à?”
“ Đồ ăn dễ hỏng, nếu không ăn sớm, mất hết mùi vị thì sao?”
“ Liên quan gì tới ngươi?”
“ Bại gia tử.”
Tiền Đa Đa vốn định dẫm chân Vân Chiêu, thấy y nhìn mình chằm chằm, dẫm lên mặt đất, còn tỏ ra giận dỗi quay ngoắt người bỏ đi.
Vân Chiêu đương nhiên sẽ không đuổi theo, y biết nếu đuổi theo, khả năng sẽ bị lừa, đừng nói là ớt khó giữ, cả đĩnh bạc cuối cùng cũng mất.
Vân Dương dạng chân đứng ngoài đại môn chứng kiến hết cảnh vừa rồi, hết sức hâm mộ Vân Chiêu, si ngốc nhìn nhìn theo bóng dáng mất khỏi cửa một hồi lâu, dường như mùi thơm khi tiểu mỹ nữ lướt qua vẫn còn vương nơi chóp mũi.
Năm ngoái hắn còn có tư cách tiến vào nội trạch, năm nay hắn đã 12, không được vào nữa, Phúc bá nói nam oa mọc lông không được vào nội trạch.
Nửa năm trước thôi hắn còn trần truồng cùng với đám trẻ con không biết xấu hổ là gì, ngủ ở nhà Vân Quyển không thèm mặc quần, cởi sạch cho mát.
Giờ thì khác, loại cảnh đó không còn nữa, dây quần được hắn thắt rất chặt.
Vân Quyển, Vân Thư, Vân Phi vì thế vô cùng tò mò, bảy tám đứa bé đè hắn xuống muốn cởi quần ra xem, bị Vân Dương sức khỏe vô cùng đánh cho tan tác.
Cho nên Vân Chiêu rất hâm mộ Vân Dương, đó là dấu hiệu đã lớn.
“ Ta cưỡi ngựa thành như thế đấy.” Vân Dương giải thích nguyên do vì sao phải đứng dạng chân:” Buổi sáng hôm nay cưỡi ngựa tới 40 dặm.” Nói xong cho tay vào cái túi ở bụng Vân Chiêu, quả nhiên móc ra hai quả hạch đào, chỉ cần dùng tay là bóp nát được, ăn vừa bùi vừa thơm.
Vân Chiêu bực bội nhìn Vân Dương, y ăn hạch đào là để bổ não, mỗi ngày chuyện y cần suy nghĩ quá nhiều, sợ hỏng não, chứ cái loại như Vân Dương thì ăn hạch đào làm cái gì?
Ngươi ăn thịt để thêm cơ bắp mới đúng.
“ Ngươi tới đây để nói với ta chuyện cưỡi ngựa đấy à?”
Vân Dương tiếc nuối nhìn vỏ hạt đào trong tay, trong túi Vân Chiêu chỉ còn hai quả thôi, thứ này không biết Tiền Đa Đa dùng thủ pháp gì để rang, ăn ngon vô cùng:” Đúng thế, các huynh đệ khác đều bắt đầu cưỡi ngựa rồi, chỉ thiếu mỗi ngươi, cho nên ta tới rủ ngươi.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Ta còn nhỏ quá.”
“ Xuất Lưu gia gia nói, cưỡi ngựa từ nhỏ là tốt nhất.”
“ Trẻ con bị ngựa dẫm chết cũng nhiều nhất.” Vân Chiều trề môi: “ Xuất Lưu gia gia còn nói, kỵ binh chạy nhanh, chiến lực mạnh, chỉ là tốn kém quá, chiến mã không thể chỉ ăn cỏ, còn phải ăn thêm thức ăn gia súc, trong đó có 12 con chiến mã tốt nhất phải cho ăn trứng gà.”
Vân Chiêu khịt mũi, cho tay vào lòng lấy ra đĩnh bạc cuối cùng đưa cho Vân Dương.
Vốn y có hai đĩnh bạc thế này, không cẩn thận đánh rơi một đĩnh, bị Phúc bá nhặt được sau đó đưa cho mẹ, nên đây là toàn bộ gia sản của y.
Vân Dương lấy được bạc là không thèm bận tâm tới tâm tình của Vân Chiêu nữa, tung tung đĩnh bạc trong tay: “ Ta đi mua trứng gà đây.”
Vân Chiêu hung hăng hăm dọa: “ Chiến mã ăn thì ta chấp nhận, nếu các ngươi mà dám ăn, ta sẽ dùng gia pháp, còn do cha ngươi hành hình.”
Vân Dương sờ mũi ngượng nghịu, rõ ràng là hắn có ý đồ đó: “ Xuất Lưu gia gia coi chiến mã như tổ tông, không ai có thể cướp lương thực của chúng, nhà chúng ta còn có chín con ngựa đang chửa, số bạc này mua trứng gà còn chưa đủ cho chúng ăn.”
Vân Chiêu nghiến răng: “ Hết rồi, mẹ ta đã bỏ phần trứng gà mỗi ngày để ta ăn cho chóng lớn, ta còn chẳng có mà ăn.”
Vân Dương sờ cái bụng mỡ của Vân Chiêu: “ Ngươi cần gì ăn nữa.”
Tên khốn này kế thứa ưu điểm chân dài tay dài của người Quan Trung, dù đứng dạng chân vẫn cao hơn hẳn Vân Chiêu một cái đầu, làm y phẫn nộ vô cùng, chỉ muốn mau chóng lớn lên.
Đến chập tối, Từ tiên sinh từ trên Ngọc Sơn xuống, hôm nay là ngày tốt bắt đầu sửa lại đại điện, ông không yên tâm nên đi giám sát.
Vì lưu dân nhiều, thêm vào Vân thị mở cấm rừng, cho nên mọi người lên núi kiếm cái ăn, vì vậy quá trình tu sửa thư viện Ngọc Sơn rất thuận lợi, mùa đông cây cối vốn khô, thêm vào Từ tiên sinh có phần nóng vội, gỗ vừa mới chặt bị ông dùng làm xà nhà đưa lên nóc rồi.
“ Tiên sinh, gỗ ướt làm xà sẽ bị cong đấy.”
“ Không đâu, chỉ cần gỗ đủ to là được.”
“ Mùa xuân sắp tới rồi, cái xà như vậy sẽ nảy mầm, tiên sinh không thấy một cái cây mọc trên xà nhà rất quỷ dị à?”
“ Không sao, đó là nhã thú.”
Vân Chiêu không hiểu vì sao người trí tuệ như tiên sinh lại làm chuyện ngu ngốc như vậy: “ Vì sao tiên sinh lại vội vàng thế?”
“ Thời gian không đợi ta. “ Từ tiên sinh thở dài:
“ Mấy ngày qua tiên sinh cũng không dạy học cho bọn con.”
“ Không phải ngươi đang tính kế giết Hám Phá Thiên à? Thời gian đâu ra mà đi học, huynh đệ của ngươi thì suốt ngày ở trên lưng ngựa, đã quyết tâm làm cường đạo rồi thì đi học làm cái gì nữa? Vân Dương trước kia rất khao khát được đi học, bây giờ thế nào, từ khi làm cường đạo, hắn không còn thiết tha chuyện học hành.”
“ Sao lại không làm gì? Cường đạo cũng cần đọc sách, nhất là làm một đại cường đạo thì nhất định rất quan trọng.” Vân Chiêu khẳng định lại lần nữa:” Học sinh cho rằng đọc sách rất quan trọng, bất kể đám Vân Dương có thích đọc sách không, chúng nhất định phải học Lễ Ký, còn phải học tốt.”
Từ tiên sinh cười phá lên: “ Cường đạo lại đi học Lễ ký à?”
“ Đúng thế ạ, càng là cường đạo càng phải hiểu cái đạo lý ‘thiên địa tông thân sư’ là gì.”
“ Í, nếu như ta nhớ không nhầm thì trong sách viết ‘thiên địa quân thân sư’ mà.”
“ Học sinh mặc kệ, ở Vân thị này, bọn con học ‘thiên địa tông thân sư’.”
“ Tông ở đây là chỉ Vân thị của ngươi chứ gì, không dậy, quá hạ cấp.” Từ tiên sinh từ chối thẳng thừng, phất tay áo bỏ đi.
Mắt nhìn bóng lưng tiên sinh đi xa dần, Vân Chiêu ít nhiều có chút cảm khái.
Tối ngày hôm kia Vân Hổ đã đi, tối hôm qua Vân Tiêu, Vân Báo đã đi, chiều ngày hôm qua đến Vân Mãnh, Vân Giao, còn sáng nay Vân Dương tới lấy rất nhiều trứng gà rồi cũng đi.
Bây giờ tiên sinh còn chẳng có thời gian dư thừa nói chuyện với mình, ai nấy đều bận rộn.
Vân Chiêu ỉu xìu xìu tay ôm mặt ngồi ở bậc cửa, y còn quá nhỏ, chuyện gì cũng chỉ có thể ngồi nhìn mà thôi.
Nhưng mà nói thực thì mấy chuyện đó Vân Chiêu cũng không hẳn là thích làm, vậy rốt cuộc mình thích cái gì đây? Vân Chiêu không biết nữa.
Có lẽ y là người sống vô mục đích nhất ở nơi này.