Mùa đông năm nay trời không lạnh, đầu mùa lác đác vài đợt tuyết không đang kể, sau đó trời lúc nào cũng trong vắt, liên tiếp mười ngày rồi mặt trời như lòng đỏ trứng gà treo giữa trời xanh thăm thẳm như trêu ngươi người ta, khắp cả trang viên không có lấy một nụ cười, người làm nông đều biết, mùa đông không có tuyết đại biểu cho cái gì.
Thời tiết càng tốt, thiên tai càng tệ, người bên ngoài bức tường cao của Vân gia trang tử được các quản sự trong nhà đưa đi một nhóm, không bao lâu lại tới nhóm nữa, người trẻ tuổi có sức lực thì đưa tới công trường thư viện Ngọc Sơn, không có tiền công, nhưng được ăn ...
Phụ nhân trẻ nhỏ đưa tới mười sáu cốc khẩu mà Vân thị chiếm lĩnh, khai hoang từ bây giờ.
Ngọc Sơn không khí ẩm thấp, nhưng đất đai không bị đóng băng, cho dù có chỗ bị đóng băng cũng chỉ một lớp mỏng, dùng cuốc có thể cuốc ra được.
Cảnh khai hoang thảm vô cùng, vô số người già trẻ nhỏ lao động trong gió tuyết, người tráng niên còn có thể dùng công cụ đào đất thì người già yếu thì thê thảm, sức không đủ, phải quỳ trên đất khai hoang, có đứa bé phải dùng tay không đào đất.
Vì người làm việc mới có cái ăn.
Vì miếng ăn mà tất cả phải liều mạng, đây đúng là một nghịch lý.
Mọi người làm việc là vì có cái ăn, ăn uống là để sống, bây giờ phải dùng mạng để đổi lấy miếng ăn thì nó là cái đạo lý gì.
“ Chúng sinh đều khổ.”
Vân Chiêu nhìn về phía phát ra tiếng thở dài, chỉ thấy lão đạo mùa xuân năm ngoái còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tinh thần phấn chấn, giờ đây chống cái quải trượng đứng trong gió lạnh, đạo bào cũ trở thành rộng thùng thình, râu xác xơ, mặt hốc hác.
“ Đó là một câu kệ ngữ, ông là đạo sĩ nói ra không thích hợp, người ta sẽ nghi ngờ thân phận của ông.”
Lương Hưng Dương vuốt mái tóc buông xõa bay lất phất theo gió ngược ra sau, gật gù:” Hơn nửa năm, lợn rừng nhỏ cũng đã thành lợn rừng lớn, trông cứng cáp đấy, về phần kệ ngữ, vì sao hòa thượng nói được, vì sao đạo sĩ không nói được.”
Vân Chiêu cười:” Lợn rừng tinh chuyển thế gì đó chỉ nói cho người ngoài thôi, đạo trưởng chớ cười ta.”
“ Làm lợn rừng tinh có gì không tốt chứ? Nếu như có thể, ta cũng muốn biến thành một con lợn rừng cao như núi, dùng móng, dùng răng, dùng mõm để hất tung cái thế giới này, sau đó ngồi lên mặt hoàng đế lão nhi.”
“ Chuyến đi Duyên Tuy làm đạo trưởng thương tâm rồi sao?”
Lương Hưng Dương chống quải trượng mạnh xuống đất, hút một tiếng quái dị, chỉ nạn dân khai hoang: “ Thương tâm thôi sao? Bần đạo đã đi một chuyến xuống tám tầng địa ngục, ngươi nhìn những người đó không đành lòng, còn ta thấy so với người ở Duyên Tuy ... Những người ở đây đã được ở thiên quốc rồi.”
Vân Chiêu đang định trả lời chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh, quay đầu sang nhìn thấy một đứa bé lăn từ sườn dốc xuống, chắc là va phải đá, nó khóc vài tiếng, sau đó lại bò lên núi, từ đất hoang vác viên đá đã được người lớn cậy lên, đắp thành bờ ruộng.
Lương Hưng Dương lấy ánh mắt tán thưởng nhìn cảnh đó: “ Ta thực sự mong ngươi là một con lợn rừng tinh, nếu như ngươi có pháp lực, hãy thi triển thần thông của ngươi, để bách tính ở Duyên Tuy có thể tới đây khai hoang kiếm miếng cơm, ta vì ngươi mà xây dựng miếu ca trụng công đức đời đời.”
“ Ông quên rồi sao, chính mẹ ta mời ông về trừ tà cho ta mà.”
“ Tà linh vào lúc này là thứ tốt, không thể xua đuổi.”
Vân Chiêu tò mò lắm, lão già cả đời đi bắt yêu trừ ma lại nói ra lời ấy: “ Rốt cuộc là ông đã nhìn thấy cái gì ở Duyên Tuy thế?”
“ Ta nhìn thấy thời kỳ mạt pháp, người không thể gọi là người, dã thú còn lương thiện hơn con người, ha ha ha ... “ Lương Hưng Dương không biết nghĩ tới điều gì mà toàn thân run rẩy, nói xong cười phá lên, cười như muốn trút hết hơi sức trong người, cười tới nước mắt chảy ròng ròng:
Phúc bá từ xa chạy tới, vác Lương Hưng Dương lên, chỉ tay vào đầu ông ta, ý nói người này đã điên rồi.
“ Ta không điên, ta nhìn thấy, ta thực sự nhìn thấy, người ăn thịt .... ưm ưm ...”
Vân Chiêu nhìn Lương Hưng Dương bị Phúc bá bịt miệng vác đi, cảm thấy mình sẽ không gặp lại lão đạo này nữa rồi.
Giao tình trăm năm giữa Kim Tiên Quán và Vân thị khả năng cũng hủy trong sớm tối.
Vân Chiêu dựa vào cái cây ngồi xuống, sờ cái túi dẹp lép, bên trong không còn gì nữa, nhớ ra đồ ăn vặt của mình lúc nãy đã chia hết cho đám trẻ con.
Tất nhiên là không đủ, bao nhiêu cũng không đủ.
Phúc bá quay lại, đưa cho Vân Chiêu một quả trứng gà luộc, vẫn nóng hổi, Vân Chiêu lặng lẽ bóc vỏ trứng, lần này y không chê lòng trắng như mọi khi, nhét cả quả trứng vào mồm, cố gắng nhai thật kỹ rồi mới nuốt.
“ Lương đạo trưởng hỏng rồi, từ sau khi trở về, ông ta cứ đi khắp nơi nói linh tinh, tên Vân Giáp cũng là thứ ngu xuẩn, đón ông ta mà không hỏi han gì đã đón về rồi, đem thừ xúi quẩy về nhà. Lúc vừa trong trang đã chạy mất không thấy đâu, may có người nhìn thấy ông ta chạy vào núi ... Thiếu gia không bị kẻ điên đó làm sợ hãi chứ?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Ta cho rằng ông ta không điên, khi nói chuyện rất tỉnh táo, khả năng ông ta thực sự nhìn thấy ....”
“ Thiếu gia, đừng nói ra.” Phúc bá quát lớn cắt lời Vân Chiêu, đưa tay bịt miệng Vân Chiêu:
“ Hôm nay có người hỏi ta có muốn mua khuê nữ của ông ta không, chỉ cần 50 cân kê là được, ta tính rồi, khuê nữ đó ít nhất phải 40 cân thịt, đổi 50 cân kê là lỗ lớn.” Vân Chiêu vẫn cứ nói, kéo tay Phúc bá: “ Phúc bá, nhà chúng ta mua đi, được không? Mua hết đi, nếu không ta sợ họ thành thịt trong nồi mất.”
Phúc bá không trả lời vác Vân Chiêu lên vai, đưa y về phòng, cẩn thận đắp chăn lên người, ngồi bên cạnh tới khi Vân Chiêu ngủ rồi mới thở dài rời đi.
Ông vừa đi một cái, Vân Chiêu choàng mở mắt, y rất mệt mỏi, nhưng hai mắt cứ mở trừng trừng, chẳng buồn ngủ chút nào, y đã từng tới thôn xa nhất, nghèo nhất, cho rằng mình đã thấy hết nghèo đói trên này rồi.
Căn nhà rách nát nhất mà y thấy là cái nhà đắp bằng đất lợp mái lá không có điện, người nghèo nhất y thấy không có tiền chữa bệnh cắn răng chịu đừng cơn đau hành hạ, xung đột luân lý thảm liệt nhất mà y thấy chẳng qua là con cái đi tranh giành đất đai với cha mẹ.
Tới nơi này, nhận thức của y không ngừng được làm mới.
Một nhà như Vân thị ở trong thôn nhỏ ở đợi sau sẽ bị quản thúc nghiêm khắc.
Người như Mãnh thúc của y, hơi chút là giết người, lại còn ngâm người ta trong ao nước nóng, sớm bị cảnh sát bắt trói lên ghế, tiêm thuốc độ mà chết rồi, làm gì có chuyện lấy đó ra làm điều tự hào khoe khoang khắp nơi.
Về nguyên tắc mà nói, càng là nơi nghèo khó thì càng dễ thoát nghèo, có điều chuyện này có một tiền đề, đó là có quốc gia cường đại hiệu quả hỗ trợ sau lưng.
Kế hoạch thoát nghèo càng đầy đủ, tiền hỗ trợ càng nhiều.
Ở Đại Minh ... Vân Chiêu trừ đống thịt mỡ trên người thì không còn gì nữa, y rất hoài niệm hành động vĩ đại mình cõng đứa bị bệnh tới văn phòng lãnh đạo ở.
Cho dù sau đó y bị lãnh đạo ngược đãi hai tháng, nhưng không ai nói y sai, thậm chí còn được rất nhiều đồng nghiệp tôn trọng.
Cảnh tượng Vân Chiêu thấy hôm nay khiến y rất hoài niệm cái tổ chức bị y chửi bới chỉ trích cả ngàn lần.
" Mọi người phải được ăn no. " Đó là lời của lãnh đạo ở trên cuộc họp về giá cả lương thực.
" Không được để ai chết." Đó là lời của lãnh đạo trên cuộc họp thảo luận biện pháp giảm nhẹ hậu quả thiên tai.
Giờ đây hình tượng vị lãnh đạo lải nhải thừa thãi, còn thường bị Vân Chiêu vờ ghi chép vẽ lại với cái đầu lợn, trở nên cao vời vời.