"Cộc cộc cộc" có tiếng gõ cửa gấp gáp truyền tới, Vân Chiêu vừa mới ngồi dậy, Tiền Thiểu Thiểu đã mở cửa đi vào, sau đó bóng dáng lom khom của Phúc bá xuất hiện:” Thiếu gia, đi thôi, gặp Vân Báo lần cuối.”
Vân Chiêu giật nảy mình, không cả để ý tới mặc áo khoác, cứ thế chân đất nhảy xuống giường, vội vàng chạy đi.
Phúc bá nhanh tay tóm lấy, ấn y ngồi xuống giường, đi giày vào, mặc thêm áo bông rồi mới dẫn đi:” Vân Báo trúng một đao vào bụng, ruột chảy ra ngoài, không sống được nữa.”
Người Vân Chiêu run lên, bước chân loạng choạng vấp vào nhau, được Phúc ba đỡ lấy mới không ngã.
Đi ra ngoài đại viện, tới khu chuồng gia súc cũ, vì lần trước thực hiện vụ làm ăn lớn ở Tây An, trong nhà đột nhiên tăng thêm rất nhiều gia súc, cho nên chuyển chuồng mới, nơi này vẫn để trống, nhưng đêm nay đột nhiên đèn đuốc sáng choang, bóng người chạy qua chạy lại, tiếng quát tháo, tiếng kêu đau đớn, thi thoảng lại có tiếng xèo xèo kèm mùi thịt cháy khét lẹt.
Lòng Vân Chiêu không ngừng trầm xuống, y đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Trong căn phòng tối tăm, Vân Báo toàn thân trần truồng nằm trên giường, máu tươi nhuộm đỏ chiếu, đại phu chòm râu hoa râm dùng nước liễu lau thân thể, bụng hắn quấn lớp vải rất dày, dù thế máu vẫn thấm ra ngoài.
“ Dẫn Nữu Nhi lại đây, gọi cả A Trệ nữa, ta có điều muốn nói ...” Vân Báo đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“ Báo thúc, cháu đến rồi.” Vân Chiêu tới bên giường nghẹn giọng nói:
Vân Báo tóm ngay lấy tay, người định nhổm dậy nhưng không được, thều thào:” Chiếu cố Nữu Nhi, chiếu cố Nữu Nhi.”
Hai mắt Vân Chiêu đỏ hoe, liên tục gật đầu hứa:” Chỉ cần cháu có một miếng cơm ăn, sẽ không để Nữu Nhi bị đói.”
Vân Báo nghe vậy buông tay, mắt nửa nhắp nửa mở, giọng cũng yếu dần, nói đứt quãng:” Tính, tính nhầm ... bị Hám Phá Thiên đâm cho một đao ... Nhưng, nhưng cũng đoạt được trại ...”
Vân Chiêu cố kìm nước mắt: “ Thúc đừng nói nữa, cứ nằm nghỉ.”
Dưới ánh đèn mặt Vân Báo trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi: “ Không, không sống được nữa ... Ta biết ... ta biết …”
Vân Chiêu thấy máu lại rỉ ra, hướng về phía đại phu rống lên: “ Mau chữa cho Bảo thúc ta, không chữa được ta băm ngươi ra nuôi lợn.”
Đại phu tuổi chừng 50, gương mặt màu đồng đỏ ửng lên dưới ánh đèn, mặt rỗ như bị đậu mùa, hai cánh tay chằng chịt vệt xẹo, giống tên đại đạo giết người phóng hỏa hơn là đại phu chữa bệnh, ông ta tựa hồ đã quá quen với loại chuyện này, giọng lành lạnh: “ Bụng người ta đã bị rạch tới nửa thước rồi, ngươi giỏi thì chữa đi.”
“ Sao ngươi không khâu lại? “ Vân Chiêu cuồng nộ, chuyện đơn giản như vậy còn cần y bảo à:
Đại phu chẳng thèm để ý tới Vân Chiêu, còn hừ một tiếng khinh miệt bỏ đi.
“ Lão già khốn kiếp, ngươi là thứ đại phu gì thế?”
Vân Bảo ho khù khụ vài tiếng, cố sức nắm tay Vân Chiêu: “ Đừng làm khó Nhị Bả Đao ... Ông, ông ta là đại phu, đại phu giỏi nhất sơn trại vùng này rồi ...”
Mọi người trong phòng đều im lặng, tựa hồ chấp nhận số mệnh rồi, Vân Chiêu chưa chịu, không phải chỉ là một vết dao thôi sao, nếu như không thủng ruột, có khi còn cứu được, đi qua đi lại đấm đầu mấy lần, chợt dừng lại: “ Rượu mạnh, nước muối, cành lau, nấu vải gai lên cho ta, kiếm cho ta ít lụa nấu qua nước sôi, hai cái kim hơ lửa.”
Phúc bá còn định nói gì thì Tiền Thiểu Thiểu đã chạy đi rồi, chẳng mấy chốc mọi thứ Vân Chiêu cần đã chuẩn bị đầy đủ.
Vân Chiêu phất tay: “ Tất cả ra ngoài đi, chỉ Thiểu Thiểu ở lại.”
Vân Phúc cau mày: “ Thiếu gia định làm gì?”
“ Trị thương cho Báo thúc, ta chỉ còn mấy người thân thôi, không có ai là dư thừa hết.”
Vân Phúc lấy rượu rửa tay, chẳng có thời gian nói nhiều, đuổi hết người trong phòng ra, lại bảo Tiền Thiểu Thiểu thắp hết đèn lên, sau đó bắt đầu cắt băng ở bụng Vân Báo, chỉ để lại tầng cuối cùng đã bị máu làm ướt đẫm: “ Thiểu Thiểu, lấy rượu rửa tay của ngươi đi, rửa sạch vào.”
Phải nói ma ma thanh lâu và Tiền Đa Đa dạy đứa bé này rất tốt, bảo sao là nó làm đúng như vậy, không hỏi thừa dù chỉ một câu.
Vân Chiêu lại cúi xuống nói với Vân Báo: “ Báo thúc, thúc cứ tĩnh dưỡng đi, cháu trị thương cho thúc, chút thương tích này không có gì to tát cả. Hãy tin cháu, vượt qua đêm nay sẽ không có chuyện gì hết, một tháng nữa thôi thúc lại là hảo hán khỏe phây phây.”
Vân Báo không còn sức để nói nữa, chỉ khẽ gật đầu, hắn cho rằng chất tử chỉ an ủi mình mà thôi, chỉ cần lòng hiếu thảo đó là hắn hài lòng lắm rồi, như vậy mình có ra đi cũng không phải lo, Nữu Nhi có đệ đệ nó lo cho rồi, đệ đệ nó giỏi giang như thế, sẽ làm tốt hơn người cha vô dụng như mình ....
“ Cắt cho ta một ít vải.”
Tiền Thiểu Thiểu lấy kéo cắt một tấm vải, Vân Chiêu dùng rượu rửa vết thương ...
Có lẽ bị cơn đau làm cho trơ lỳ rồi, Vân Bảo không kêu tiếng nào, mắt lim dim cúi đầu nhìn chất nhi luôn chỉ, khâu vá trên bụng mình.
Hắn tận mắt thấy chất nhi dùng kim chỉ khâu da bụng của hắn những ba lần, tận mắt thấy chất nhi dùng cành lau cắm vào bụng mình, rồi sau đó có máu chảy ra từ cành lau rỗng ruột.
Cuộc phẫu thuật ngoại khoa đầu tiên của Đại Minh diễn ra ngay trước mắt bệnh nhân.
Xong xuôi mọi thứ, Vân Chiêu đã toát hết mồ hôi, y cũng không biết mình làm những thứ này đã đủ chưa, có hiệu quả không, trên bàn gần đó có kim sang dược của tên đại phu kia, nhưng mà y không dám dùng, cuối cùng lại làm sạch vết thương lần nữa, sau đó dùng vải đã hong khô băng bó bụng Vân Báo lại.
“ Cháu nghe nói, chỉ cần mai thúc đánh rắm được là sống.”
Vân Báo muốn cười một tiếng, nhưng miệng không nghe điều khiển, mí mắt khép lại ...
Vân Chiêu vội sờ mũi thấy còn thở liền yên tâm, sờ trán không thấy sốt, đây là hiện tượng tốt, nếu bị sốt thì y đành chịu.
Khi Tiền Thiểu Thiểu bê chậu nước máu ra ngoài, Phúc bá lách người vào ngay, chỉ thấy vết thương ở bụng Vân Báo đã băng bó trở lại, trên băng không có máu chảy ra, ngồi xuống bên cạnh bắt mạch.
Tiền Thiểu Thiểu theo sai bảo của Vân Chiêu gọi hai phó phụ sạch sẽ, thay chăn đệm sạch sẽ ấm áp cho Vân Báo, Vân Chiêu dặn họ ngồi canh chừng, chú ý xem Vân Báo có sốt không, nếu sốt dùng rượu lau cổ, nách và đùi.
Khi Vân Chiêu ra khỏi phòng thì trời đã hửng sáng, tên đại phu vô trách nhiệm kia còn chưa đi, cao ngạo đứng trong sân chảy nước mũi, đi tới chắp tay nói:” Vừa nãy vãn bối nóng giận mất bình tĩnh, mạo phạm tiên sinh, mong tiên sinh thứ tội.”
“ Không sao.”
Vân Chiêu rất khiêm tốn cúi đầu xuống, chuẩn bị đợi đại phu mắng mỏ, mãi không nghe thấy , ngẩng đầu lên thì người ta đã đi rồi.
Thời đại này đại phu còn hiếm hơn cả người đọc sách, ở nơi hẻo lánh như Vân gia trang tử có một vị đại phu là quý lắm rồi, tất nhiên là người ta kiêu ngạo, đợi lâu như thế trong gió lạnh là vì một câu xin lỗi này, nếu không đợi được, sau này ông ta không thèm bước qua đại môn Vân thị nữa.
“ Đã giết được Hám Phá Thiên chưa?” Đêm đông lạnh cóng, mỗi hơi thở của Vân Chiêu lại biến thành hơi trắng:
Phúc bá trong bóng tối đáp:” Chưa, chạy mất rồi, khi trại bị công phá, hắn đã giết chết thê nữ của mình, chỉ cõng nhi tử năm tuổi phá vây bỏ chạy, nhưng Long Bào Tử đã chết.”
“ Mang nhi tử chạy, xem ra hắn không đủ quyết tâm tìm chúng ta báo thù, lương thực thì sao?”
“ Lương thực trong kho đúng là rất nhiều, vì lo lắng lương thực có vấn đề, Vân Mãnh mới không thừa cơ truy kích.”
“ Thế là tốt, thế là tốt, có lương thực là được rồi. “ Vân Chiêu khẽ lẩm bẩm, mắt nhìn về phía Ngọc Sơn, người trên đó có thêm miếng ăn: