Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1081 - Q5 - Chương 122: Tiền Đa Đa Khô Héo.

Q5 - Chương 122: Tiền Đa Đa khô héo.

Hai người sau khi ăn một bữa đại tiệc hải sản nguyên thủy nhất, Vân Hiển liền đi tìm Khổng Tú.

Trong phòng gỗ của Khổng Tú có hai thiếu nữ nhìn một cái biết ngay là mỹ nữ thổ dân, một đang quạt cho ông ta, một quỳ trước bàn gỗ, ôn nhu điều chế đàn hương giúp ông ta ngưng thần tĩnh khí.

Nếu như bỏ qua hai mỹ nữ này để mình trần và màu da của họ, Vân Hiển sẽ hoài nghi đây là nữ tử mà lão sư lén lút mang từ Đại Minh tới.

Thấy Vân Hiển cứ nhìn bầu ngực no tròn của thiếu nữ, Khổng Tú ho một tiếng: “ Định lực đâu?”

Vân Hiển ngượng ngùng thu ánh mắt lại: “ Trước kia lão sư bảo ta phải biết phóng túng mà.”

“ Lão thần cho điện hạ phóng túng, chẳng qua là hoàng hậu không cho, khi ấy điện hạ chỉ là một hoàng tử, có thể phóng túng, người lại khắc chế bản thân, giờ thời cơ đã mất rồi, thế thì điện hạ tiếp tục khắc chế đi. “ Khổng Tú cười rất bất lương:

Vân Hiển rất muốn phản bác, nhưng nghĩ rồi lại thôi, ngồi đối diện Khổng Tú, dù sao định lực của hắn ở mặt này coi như cũng được. Trải qua cái lần được Khổng Tú dạy dùng tiền đánh giá mọi thứ, đối với chuyện nam nữ hay ái tình gì đó, Vân Hiển đều coi rất nhạt nhòa, hắn biết, chỉ cần mình muốn, mỹ nữ cỡ nào không có được:” Phụ hoàng dùng khoái thuyền gửi thư cho ta, nói đợt di dân đầu tiên sẽ tới Diêu Châu trong nửa năm.”

“ Bao nhiêu người?”

“ Mười sáu vạn.”

Khổng Tú hít sâu một hơi, mười sáu vạn, chẳng phải là hạm đội còn lớn hơn hạm đội Trịnh Hòa hay sao, đây là con số quá kinh khủng:” Điện hạ chắc chứ?”

“ Chắc chắn, phụ hoàng ta đã mở cấm biển một cách triệt để rồi.”

“ Ài, bệ hạ quá nóng vội rồi.”

“ Lão sư đang nói chuyện phụ hoàng ta đưa di dân vượt Nam Dương, trực tiếp tới Diêu Châu sao?”

“ Chính thế, để ổn thỏa, bệ hạ nên gần trước xa sau, khai phát Xiêm La, Mã Lục Giáp, Trảo Oa rồi tiếp tục tới Diêu Châu mới là thượng sách. Nay bệ hạ đi bước đầu tiên đã là Diêu Châu, điện hạ có thể giải thích cho lão thần không?”

Vân Hiển lắc đầu:” Ta cũng không biết, nhưng nếu mẫu hậu ta đã lấy cả tiền son phấn ra giúp ta thì chúng ta không có đường từ chối nữa. Nói cách khác, sáu tháng sau chúng ta phải bố trí mười sáu vạn người, sau này, mỗi năm đều tiếp nhận số di vân khác nhau, còn phải đảm bảo họ sống tốt hơn ở bản địa Đại Minh.”

“ Điều này là không thể nào.” Khổng Tú thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, đưa tay ra:” Lấy ra đây.”

“ Cái gì?” Vân Hiển không hiểu:

“ Sách lược phú dân của bệ hạ.”

“ Không có.”

“ Không có?” Khổng Tú nghe vậy lập tức ngồi dậy, ngây ra một lúc rồi lấy tấm hải đồ cực lớn trải lên bàn, gạt tất cả mọi thứ đi, bắt đầu suy ngẫm:

Vân Chiêu không phải là vị hoàng đế vô lý, y làm bất kỳ chuyện gì cũng có kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ, lần này vì sao không nói trước, không đưa sách lược, chỉ ra một ý chỉ vô lý thô bạo như thế?

Trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó mà không ta không chú ý hoặc bỏ qua.

Lão sư chìm vào trầm tư, Vân Hiển không quấy nhiễu nữa, ném khó khăn cho người khác rồi, hắn thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Cái ý chỉ này của phụ hoàng được hắn nghiên cứu rất lâu rồi cảm giác đây là cái hố lớn.

Sáu tháng sau phụ hoàng sẽ đem những nhân vật tinh hoa còn sót lại ở Đại Minh đưa hết tới Diêu Châu, theo như tin tức mẫu thân nói trong thư, phụ hoàng đang làm một việc vô cùng trọng yếu, hơn nữa còn thời gian dài rồi.

Rốt cuộc là gì, Vân Hiển không cách nào biết được.

………. ……….

Vân Chiêu ngồi trong thư phòng yên tĩnh xem văn thư giám sát bộ đem tới, Lê Quốc Thành ở bên cạnh không ngừng tính toán gì đó, thư phòng lúc này đã được thị vệ phòng tỏa nghiêm ngặt.

Dùng suốt cả một buổi sáng, Vân Chiêu xem hết văn thư hay mi tâm hỏi:” Bao nhiêu?”

Lê Quốc Thành toát mồ hôi:” Danh sách thống kê một vạn tám nghìn bảy trăm mười sáu người.”

Vân Chiêu mệt mỏi dựa mình vào lưng ghế:” Toàn bộ?”

“ Mười chín vạn bốn nghìn năm trăm mười hai người.”

“ Vậy bao nhiêu người thoát ly danh sách này?”

Lê Quốc Thành gảy bàn phím rất nhanh:” Ba nghìn năm trăm mười lăm ạ.”

Vân Chiêu thở dài:” Công năng giáo hóa không đủ.”

“ Bệ hạ, nếu toàn bộ số người này đều tới Diêu Châu sẽ xảy ra đại loạn.”

“ Không loạn được, bọn họ không cách nào tiếp nhận sự thống trị của hoàng triều, dưới sự thống trị của chúng ta, họ thấy sống không bằng chết, lại không thể giết sạch, cho họ con đường sống cũng không tệ. Bọn họ muốn có một hoàng đế tối cao vô thượng để họ quỳ bái, hành động hợp kỳ vọng của họ, về phần hoàng đế họ Chu hay họ Vân họ không quan tâm. Trong sinh mạng của họ, không thể không có hoàng đế, thiếu đi hoàng đế, bọn họ thiếu mất chỗ gửi gắm tinh thần, không biết cách nào sống tiếp, vậy thì trẫm cho họ một hoàng đế như mong muốn.”

“ Bệ hạ nhân từ. “ Lê Quốc Thành tôn kính khom người:

Vương triều Lam Điền từ khi lập quốc tới nay chưa từng tiến hành các hoạt động thanh trừng quy mô lớn.

Hành động này giúp Đại Minh tuy giữ được nguyên khí, nhưng cũng giữ lại những thói quen không tốt.

Cùng với cuộc sống nâng cao, một bộ phận đã quên vương triều Chu Minh, những cũng có một bộ phận ăn no uống đủ rồi càng thêm nhớ nhung vương triều đã mất.

Đó là cái thói lòng tham không đáy, bọn họ muốn có quyền lực cao hơn người một bậc, chứ không phải cùng một đám bách tính không nhận ra nổi mặt chữ cùng thương thảo quốc gia đại sự.

Nếu chỉ là một bộ phận nhỏ nghĩ thế, Vân Chiêu bỏ qua cũng được, không thì mạnh tay xử lý, nhưng 300 năm nuôi sĩ tử bằng văn bát cổ của Đại Minh đã sinh ra rất nhiều người như thế.

Giết chẳng thể giết, để lại vô dụng lại còn nhiều hệ lụy xấu.

Sau khi trải qua cân nhắc thận trọng, Vân Chiêu thấy nên cho họ một cơ hội thi triển tài hoa.

Từ xưa tới nay, giai cấp đặc quyền chưa bao giờ biến mất, giai tầng đặc quyền cũ bị đánh bại, giai tầng đặc quyền mới nhanh chóng bổ xung vào.

Nếu giai tầng đặc quyền cũ còn lưu luyến, giai tầng đặc quyền mới cũng có thể mang chiến lợi phẩm của họ rời Đại Minh, ra biển tiếp tục mở rộng tham vọng, vậy chuyện này có thể xử lý một lúc.

Đây đúng là vụ mua bán tốt.

Xử lý xong chính sự Vân Chiêu về hậu trạch.

Tiền Đa Đa mất đi tiền tài giống như quả bóng bị xì hơi, trán đắp cái khăn, rên hừ hừ dưới ánh mặt trời, tựa hồ vô cùng thống khổ.

“ Đem tiền đi ủng hộ nhi tử, đâu cần phải thống khổ như thế?” Vân Chiêu ngồi bên cạnh Tiền Đa Đa, nắm tay nàng:

“ Thiếp biết.”

“ Thế sao còn đau khổ như thế?”

“ Thiếp không biết vì sao nữa, nhìn bọn họ khuân tiền tài khỏi kho, thiếp thấy không thở nổi.” Tiền Đa Đa yếu ớt nói:

Năm xưa có lẽ không nên đặt cho nàng một cái tên như vậy, để cái tên vận vào người, Vân Chiêu lại dỗ:” Tiền tài kiếm để dùng, không dùng sao có thể kiếm được nhiều hơn?”

“ Thiếp biết.”

“ Vậy thì đừng quá đau lòng nữa, chúng ta chuẩn bị một chút, sắp ăn tối rồi, nghe nói hôm nay trù tử chuẩn bị xôi gà, đó là món nàng thích ăn nhất.”

“ Ừm, thiếp biết rồi.”

Tiền Đa Đa không có tiền giống như một đóa hoa không được tưới nước, héo rũ chẳng còn sinh khí.

Khi ba người ăn cơm với nhau, đôi mắt lớn của Tiền Đa Đa cứ nhìn chằm chằm Phùng Anh, Phùng Anh không thèm để ý, thong thả ăn cơm của mình.

“ Chia tiền tài của cô cho ta một nửa.” Tiền Đa Đa đột nhiên nói:

Vân Chiêu thấy yêu cầu này rất vô lý, không ai đồng ý hết, không ngờ Phùng Anh lấy chìa khóa bên hông đưa Tiền Đa Đa:” Không có nhiều đâu, cho cô cả đấy.”

Tiền Đa Đa nhận lấy chìa khóa, tựa hồ tinh thần tức thì khôi phục lại, ăn vô cùng ngon lành.

Bình Luận (0)
Comment