Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1082 - Q5 - Chương 123: Tiền Ném Ra Không Phải Để Chơi.

Q5 - Chương 123: Tiền ném ra không phải để chơi.

Buổi tối khi đi ngủ, Vân Chiêu nhìn Phùng Anh ngồi bên bàn trang điểm thong thả cởi bỏ trang sức trên người mới hỏi chuyện xảy ra ở bữa cơm:” Hôm nay sao nàng lại rộng lượng như thế?”

Phùng Anh quay người lại: “ Chẳng lẽ trong mắt phu quân, thiếp là một người bủn xỉn sao?”

“ Đổi lại người khác nàng khả năng còn rộng lượng, đối với Đa Đa hình như nàng có mấy khi nhân từ đâu.”

“ Đa Đa không chống đỡ nổi nữa.”

Vân Chiêu khẽ thở dài, mười sáu vạn người rời Đại Minh tới Diêu Châu, không khác gì mười sáu vạn quân viễn chinh, chi tiêu vô cùng lớn, một mình Tiền Đa Đa thực sự không gánh nổi.

Phùng Anh tới bên Vân Chiêu ngồi xuống: “ Chàng làm thế có đáng không?”

“ Không thể trì hoãn được nữa, những văn nhân cũ phân tán khắp nơi ở Đại Minh kia, bọn họ tuy không đảm nhận chức vị gì trong triều, nhưng ở dân gian, tiếng nói rất lớn, uy vọng của họ vẫn còn, bọn họ không dám đối đầu với hoàng triều, nhưng kéo tụt tư tưởng bách tính vẫn có thể. Ta đã nhận ra bách tính càng ngày càng xu hướng quay lại con đường cũ, không thể không kể tới ánh hưởng của đám văn nhân này, nếu để ảnh hưởng ngược trở lại quan viên của chúng ta, nó sẽ thành vấn đề lớn.”

“ Thiếp không để ý đám văn nhân cũ đó có đi hết chăng nữa, chỉ sợ loại tướng quân như Lý Định Quốc mà đi, sẽ tước bớt thực lực bản địa.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Không lo, kẻ địch không còn, đám tốt nghiệp sinh trường quân sự có thể chống đỡ một thời gian ... Í, hôm nay nàng dùng tinh dầu hoa hồng sao?”

“ Đúng thế, Đa Đa nói rất hữu dụng, chàng rất thích.”

- Nói vớ nói vẩn, ta chỉ đơn thuần thích thân thể các nàng, không liên quan gì tới tinh dầu.

Còn lời khen ngợi nào hay hơn như thế nữa, Phùng Anh nguýt một cái:” Á, đóng cửa lại, cẩn thận Vân Xuân, Vân Hoa mượn cớ chạy vào.”

Vân Chiêu đóng cửa ... Vân Xuân Vân Hoa đột nhiên nhớ ra áo ngủ của thiếu gia cần đem thay, đẩy cửa một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ như có như không của Phùng Anh, hậm hực dẫm chân rời đi.

Có được một phần tiền tích góp của Phùng Anh, Tiền Đa Đa trông dễ coi hơn nhiều, ít nhất sáng sớm còn có tâm tình tưới nước cho hoa mạt lỵ.

Hoa mạt lỵ trong phòng ấm đã nở ra những đóa hoa vàng nhạt, không khí tràn ngập một mùi thơm.

Hoa mạt lỵ cũng là do Phùng Anh trồng, khi nàng vào phòng thì Tiền Đa Đa đã giúp tưới hoa xong.

Tiền Đa Đa hít hít người Phùng Anh:” Hương hoa đậm như thế cũng không che được mùi hôi của hồ ly tinh trên người cô.”

Phùng Anh nghiến răng:” Biết rõ sẽ ăn đòn mà cô không biết sửa à?”

“ Xem hai người vội vàng thành dạng gì, ngay cả áo trong chưa thay đã làm bậy, Phùng Anh, trước kia sao ta không nhận ra cô lại như thế đấy, cẩn thận, phu quân không phải của một mình cô.” Tiền Đa Đa nói, thấy Phùng Anh không đánh mình, thở dài:” Xem ra cô hết tiền thật rồi, chỉ có hơn trăm vạn, cô đúng là đồ quỷ nghèo.”

Phùng Anh hít sâu một hơi:” Ta vốn để tiền chuẩn bị tổ chức hôn lễ long trọng cho Chương Nhi, giờ đưa cô hết rồi đấy.”

“ Nếu hai ta đều thành quỷ nghèo rồi, vậy ta muốn về bầu bạn với a nương.”

“ Ngay cả tiền trong tay mẫu thân mà cô cũng dám nhòm ngó à, nói cho cô biết, đó là tiền của Vân thị, không phải của chúng ta, cô phải phân cho rõ.”

Tiền Đa Đa chẳng coi ra đâu:” Dù sao thì a nương trong thời gian ngắn chẳng dùng tới, chúng ta mượn tạm, sau này trả là được, ta viết thư cho a nương rồi.”

Phùng Anh đoán ra rồi, Tiền Đa Đa chính vì làm việc này nên trong lòng không thoải mái, tới khiêu khích nàng để được ăn đòn, giảm bớt áy náy phần nào, nàng làm gì có chuyện cho Tiền Đa Đa toại nguyện, ném bầu nước vào tay Tiền Đa Đa rồi bỏ đi.

Tiền Đa Đa nghiến răng trèo trẹo, giơ bầu nước lên rồi, rốt cuộc không ném.

Ném hỏng rồi phải mua cái mới, dù chỉ một đồng tiền thôi thì cũng là tiền, bây giờ không cần biết tiền tiêu đi nhiều hay ít, cứ thấy tiền rời tay là nàng xót xa rồi.

Nhưng tiền thì vẫn phải tiêu, hơn nữa trong tương lai tiếp tục phải bỏ ra nữa.

………. ………

“ Đại quân của tổng đốc Hạ Hoàn Thuần đã tới Đát La Tư, đối diện với 30 vạn quân người Ba Tư, đại chiến sắp nổ ra.”

“ Quân bị đầy đủ chứ?”

“ Bẩm bệ hạ, đạn dược đủ để tác chiến ba tháng, lương thảo đủ dùng bốn tháng.”

“ Trong quân có bệnh dịch không?”

“ Bẩm bệ hạ, quân y nói, hết thảy bình thường ... Ngoài ra quân tiền tiêu của Kim Hổ tướng quân tới Triều Tiên bắt được sứ giả của Ngô Tam Quế, sứ giả nói, Ngô Tam Quế muốn đưa cả nhà về Đại Minh.” Đọc quân báo tới đó Lê Quốc Thành kín đáo quan sát sắc mặt hoàng đế, thấy hoàng đế không biểu lộ gì cả, tiếp tục:” Sứ giả bị cắt mũi và tai, Kim Hổ tướng quân lệnh hắn nói với Ngô Tam Quế, năm xưa đã rời khỏi Sơn Hải Quan thì không còn là người Hán nữa rồi. Tiền phong doanh của Kiến Nô đi về phía đông tìm vùng đất mới, số còn lại nhân lúc biển đóng băng, đục núi băng làm thuyền vượt biển, tử thương nặng nề, nhưng rốt cuộc cũng lên được đại lục kia, thêm vào những Kiến Nô đã đi từ lần trước, rốt cuộc không biết có bao người còn sống, vì mật vụ của chúng ta đi cùng cũng không ai trở về. Kim Hổ tướng quân lệnh cho mật vụ của chúng ta rút về nước, vì cực bắc đa phần là băng, chiến hạm bằng gỗ của chúng ta không cách nào tiếp cận.”

Vân Chiêu gật đầu: “ Chuẩn, chúng ta đuổi Kiến Nô tới vùng tuyệt địa là đại công cáo thành rồi.”

“ Bệ hạ, giờ đây Kiến Nô đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của chúng ta, nói ra thì từ đầu tới cuối Kiến Nô không hề cho chúng ta cơ hội gây phiền toái nào, xem ra không chỉ chúng ta thông minh, người Kiến Nô cũng có kẻ thông minh, khi chúng ta chưa có thực lực diệt chúng thì chúng giằng co với chúng ta, khi chúng ta thực lực tăng trưởng, chúng từng bước rời đi, khi chúng ta đủ thực lực rồi thì người ta chạy tới thế giới khác, giờ đây roi dài với không tới.” Lê Quốc Thành thấy hoàng đế tựa hồ chẳng hứng thú với Kiến Nô nữa thì không đọc tiếp quân báo, chuyển cái khác: “ Lý Định Quốc tướng quân tới nay chưa tới học viện quân sự nhậm chức, ở lại sơn trang Phượng Hoàng Sơn, suốt ngày uống rượu.”

“ Trương Quốc Phượng thì sao?”

“ Trương Quốc Phượng tướng quân chiêu mộ 500 bộ hạ thoái ngũ, lệnh trưởng tử Trương Hùng đem rất nhiều tài sản này tới Quảng Châu. Ngoài ra Kim Hổ tướng quân cũng chiêu mộ 200 bộ hạ cũ, có điều người thống lĩnh là Chu Tử Lang, trưởng tử Chu thị Trường An.”

Vân Chiêu nghe tới đó đập mạnh cốc nước xuống bàn:” Chó không đổi được tính ăn phân, bảo giám sát bộ tiếp tục tra, Chu Tử Lang chỉ là quân cờ bề ngoài thôi, nữ nhân kia nhất định còn hậu chiêu, Chu Tồn Cực có động tĩnh gì không?”

“ Bẩm bệ hạ Chu Tồn Cực và một số vương gia Chu Minh liên hợp dâng thư lên quốc tướng phủ xin ra biển, nhân số không ít.”

“ Thế mới phải chứ.”

Lê Quốc Thành không khỏi lo lắng:” Bệ hạ, chúng ta không thể bỏ mặc như vậy được nữa, rất nhiều người cần quản lý nghiêm ngặt từ nay sẽ nhảy ra khỏi phạm vi giám thị của chúng ta.”

Vân Chiêu cười gằn hỏi:” Đám Trương Quốc Trụ thì sao?”

“ Quốc tướng không có động tĩnh gì, từng nói với quan viên phía dưới, an vui trong nghèo khó mới là theo đuổi của ngài ấy. Từ Ngũ Tưởng và Dương Hùng liên hợp với nhau, phái người tới Quảng Châu, nhân số không ít, có điều bọn họ có vẻ ứng phó với bệ hạ, chuyện ra biển giống du ngoạn thôi.”

Vân Chiêu hừ khẽ trong lòng, muốn tránh phong ba này thì hoặc là học Trương Quốc Trụ, ngay từ đầu đừng tham gia vào vũng nước đục, một khi tham gia vào đừng mong lên bờ với đôi chân khô.

Tưởng hơn ngàn vạn đồng ngân tệ Tiền Đa Đa tung ra để chơi chắc?

............... .......

Bình Luận (0)
Comment