“ Khi đó tiến một bước là gặp địch, cứ vậy mà giết thẳng tới sơn trại, mọi mưu kế đều vô dụng hết.”
“ Hám Phá Thiên cũng có thể xem là một bảo hán, bị chúng ta tấn công cổng trại dữ dội như thế, vẫn phái Nhị đương gia đột kích chúng ta từ phía sau, còn cướp lại được vợ con bị Long Bào Thủy bắt làm con tin.”
“ Khi sơn trại sắp bị phá, Hám Phá Thiên chém chết lão bà, nói vì nữ nhân này hại huynh đệ của hắn, còn treo đầu lão bà lên tường sơn trại ... Sau đó, đám người Hắc Phong Lĩnh càng liều mạng.”
“ Huynh đệ Long Bào Thủy chết gần hết, người của chúng ta thay vào, thế nên chết 19 người, cả Báo thúc ngươi cũng bị Hám Phá Thiên rạch bụng.”
“ Nếu chẳng phải Vân Tiêu lèn ra sau Hắc Phong Lĩnh, chiếm được kho lương, làm lòng quân bọn chúng đại loạn thì trận này thắng bại khó phân.”
Vân Chiêu nghe Vân Mãnh hưng phấn kể hết quá trình cuộc chiến mới hỏi nhỏ: “ Có ai biết là chúng ta làm không?”
“ Không, Hám Phá Thiên mới nổi lên hai năm qua, không có va chạm gì mấy với chúng ta, Long Bào Thủy trước khi chết hiểu ra, song không còn cơ hội nói nữa. Đám thổ phỉ khác đều cho rằng chúng ta là người của Bành hòa thượng, Hám Phá Thiên lúc cõng nhi tử bỏ trốn còn la hét sẽ không bỏ qua cho Bành hòa thượng. “ Vân Mãnh trấn an: “ Lương thực vận chuyển hết đi trong đêm, sau xe buộc cành cây phía sau, không để lại dấu vết. Đến khi trời sáng, ta phái một phần đánh xe chở cát lên Nguyệt Nha Sơn, hẳn là không có sơ hở gì đâu.”
Mặc dù sơ hở rất nhiều, song ở thời đại thông tin bất tiện, không dễ dàng bị lộ, ít nhất nếu không để tâm đi tra xét là thế, Vân Chiêu trầm tư: “ Chuyện này chưa xong đâu, lúc này ai có lương thực sẽ giống như trăng sáng trong đêm, Vân thị là đám mây, đánh chết cũng không làm trăng sáng, phải làm sao đổ hết lên đầu Bành hòa thượng đây?”
“ Chuyện này ta đã cùng đám Vân Tiêu bàn bạc rồi, lúc này Vân thị vẫn cứ án binh bất động sẽ bị người ta nghi ngờ. Nếu lương thực đã vào tay Bành hòa thượng, chúng ta thế nào cũng phải đánh hắn, cho nên vừa trở về ta đã sai Vân Hổ, Vân Giao dẫn số huynh đệ còn lại đi đánh Nguyệt Nha Sơn. Vân Tiêu đóng giả Bành hòa thượng cố thủ sơn trại, sau đó vì không địch được đã phóng hỏa đốt cả đại trại Nguyệt Nha Sơn và lương thực. “ Vân Mãnh cười khùng khục vô cùng ghê rợn:
Vân Chiêu vừa nghe vừa gật đầu liên hồi, đây mới là phong phạm của gia tộc cường đạo trăm năm, đám thúc thúc của mình nhãn quang lẫn thủ đoạn đều hơn đứt đám cường đạo hỗn tạp kia.
Đến ngày thứ ba Vân Chiêu mới thấy Vân Tiêu toàn thân toàn vết khỏi, hán tử cao gầy đó vừa đi qua cửa đã ngã lăn ra đất, Vân Mãnh cho uống một bát nước ấm có pha đường mới sống lại.
“ Xử lý sạch sẽ rồi chứ?” Vừa thấy Vân Tiêu mở mắt là Vân Mãnh hỏi ngay:
Vân Tiêu giọng khàn đặc:” 127 người, nhốt trong kho lương, sau đó cho một mồi lửa đốt sạch rồi.”
“ Không có cá lọt lưới chứ?”
“ Không có, toàn bộ hàng binh của Hắc Phong Lĩnh chết cả rồi, đại trại Nguyệt Nha Sơn bị thiêu rụi gây ra cháy rừng, lửa tới bây giờ còn chưa tắt, Báo Tử thế nào?”
“ Được A Trệ cứu rồi, bây giờ ăn ngon ngủ kỹ, đợi vết thương lành tháo chỉ là xong, vẫn là hán tử khỏe mạnh.” Vân Mãnh cười rách miệng, lần này cứ tưởng đã mất huynh đệ rồi chứ:
Vân Tiêu giơ ngón cái với Vân Chiêu:” Không tệ, Báo thúc không thương ngươi uổng công ... Phải rồi, có gì cho ta ăn không?”
Tiền Thiểu Thiểu rất giỏi nhìn người đoán ý, không cần thiếu gia bảo đã chạy đi an bài rồi, bê vào một khay gỗ, một bát cơm kê nóng hổi, bát canh rau khô nấu với miếng thịt muối.
Vân Báo vồ lấy ăn như chết đói, ăn được một nửa chợt dừng đũa nói:” Hám Phá Thiên chạy mất rồi, đây là hậu họa đấy.”
Vân Mãnh chẳng sợ:” Không đáng ngại, bây giờ người của Hắc Phong Lĩnh bị đám tàn dư của Long Bào Thủy báo thù đã giết sạch, Hám Phá Thiên dù hận tới mấy cũng một tay vỗ không lên tiếng. Vân Giao đang đi diệt nốt người của Long Bào Thủy, tới khi đó dù hắn hoài nghi thì sao nào, không có bằng chứng, làm gì được chúng ta.”
“ Vân Hổ nói, khi hắn đánh Nguyệt Nha Sơn, xung quanh có rất nhiều thám tử, lúc ngươi thiêu cháy sơn trại, đám thám tử muốn lên núi bị lửa chặn lại, không phát hiện ra được gì đâu.” Vân Tiêu vẫn tỏ ra cẩn thận:” Vẫn phải chú ý Hám Phá Thiên, một kẻ tay trắng mà trong vòng hai năm quy tụ được hơn nghìn nhân mã thì không thể xem nhẹ. Mặc dù bây giờ hắn còn chưa biết kẻ thù là chúng ta, song bí mật này không giữ được lâu đâu, nhiều người của chúng ta đi đánh Hắc Phong Lĩnh như vậy, giấu thế nào chứ?”
Vân Mãnh ấn vai hắn:” Ngươi cứ ăn no ngủ kỹ đi, khi hắn có người có lương thảo, chúng ta còn đánh được, giờ thân cô thế cô, chúng ta lại đi sợ à?”
Vân Tiêu thở dài, tiếp tục ăn cơm.
Khi Vân Chiêu từ trong phòng đi ra thì vừa vặn thấy Vân Báo đang cùng khuê nữ tắm nắng dưới mái hiên, toàn thân hắn cuốn trong chăn, như con mèo già.
Nữu Nhi thi thoảng lại nhét táo khô, hoặc là nhân hạch đào vào miệng hắn, Vân Báo tựa hồ rất hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã này, mắt khép hờ, mặt hướng về phía mặt trời, đón lấy hơi ấm hiếm hoi giữa ngày mùa đông.
“ Nhìn thấy lương thực chưa?” Vân Báo chưa mở mắt ra đã biết là ai tới:
Vân Chiêu cũng ngồi xuống chân tường, lấy thêm ít nhân hạch đào thả vào bát trong tay Nữu Nhi:” Rồi ạ, không được nhiều như cháu nghĩ.”
“ Một cái sơn trại thổ phỉ mà tích trữ được 3000 gánh lương thực, ngươi còn yêu cầu gì nữa? Số lương thực đó đủ sơn trại chúng ta một năm không ai chết đói rồi.”
“ Nhưng mà nạn dân tụ tập trước trang ngày một nhiều, họ đã bắt đầu bán con lấy cái ăn rồi.”
Vân Báo cười ha hả:” Đúng là năm tốt, người khác không nuôi được con thì chúng ta nhận, sau này là người của chúng ta, cho chúng họ Vân, đây là chuyện lớn. Trong số mấy người bọn ta, trừ Mãnh thúc của ngươi thực sự là máu mủ, ta và Bảo Tử, Giao Tử, Tiêu Tử đều là được nhận nuôi đấy thôi, bao năm qua, tuy không phải thân huynh đệ, nhưng bọn ta còn thân hơn cả thân thuynh đệ.”
“ A Trệ, ngươi còn nhỏ, chưa từng trải nhiều, cái chuyện bán con không phải bây giờ mới bắt đầu, năm nào chả có, Tiền Thiểu Thiểu kể với ta, gần đây ngươi vì chuyện này mà phiền não, kỳ thực không cần, người nghèo nhiều lắm, chẳng ai cứu hết được.”
“ Nói cho cùng là lỗi của ông trời, do thiên tai mà ra, thời tiết mấy năm qua chẳng lúc nào bình thường, mùa xuân hạt giống ngoài ruộng vừa nảy mầm, một đợt tuyết lớn thế là phải làm lại từ đầu. Mùa hè sắp thu hoạch thì lại mưa to, mùa thu sương giá tới sớm, mùa đông tuyết chẳng rơi, chưa kể lũ lụt, hạn hán, động đất.”
“ Trước kia khi hoàng đế còn không tệ, bách tính ít nhiều còn được phát chẩn, bây giờ gặp thiên tai không có cái ăn đã đành, quan phủ càng thu thuế nhiều đã bù lại, còn không phải muốn lấy mạng người ta.”
“ Ngươi biết không, năm nay không tính bình nguyên Vị Nam chúng ta, toàn bộ Quan Trung đã liên tục gặp thiên tai sáu năm rồi, triều đình đã làm gì? Chẳng làm gì, giờ đến cả tiền qua cầu cũng lấy, triều đình đã vứt bỏ Quan Trung rồi, ngươi đừng lo cho thiên hạ nữa, chiếu cố cho người trước mắt đã là tích đức rồi.”
Vân Chiêu thở hắt ra, cái gì mà hùng tâm tráng chí, cái gì mà mưu đồ bá nghiệp, bây giờ với y đều rất xa vời không thiết thực, y chỉ có mong muốn đơn giản:” Báo thúc nói đúng, chỉ cần trước mắt cháu không xảy ra chuyện người ăn thịt người, cháu sẽ vờ không có chuyện đó, con người nên ăn kê, ăn cốc, ăn dã thú, không nên ăn thịt người.”
Vân Báo mở mắt nhìn Vân Chiêu cười rất rùng rợn: “ Nếu người ăn thịt người mà sống được, vì sao ông trời không an bài như thế, đạo lý gì thúc không hiểu, ta chỉ biết, nếu ăn thịt người mà sống được, con người đã là món ăn trên bàn.”
Vân Chiêu phải thừa nhận, nói lý với cường đạo là chuyện vô cùng khổ não, bọn họ chỉ cần sống là sẽ bất chấp thủ đoạn, giống như việc giết người như giết lợn, chẳng có tí áy náy gì.
Con người không nên sống như thế, thực sự không nên như thế.