Chỉ một trận chiến đoạt lương thực, Vân thị chết 19 người đều là người mang họ Vân, tàn phế vĩnh viễn 31 người, thương nặng gần 50, còn thương nhẹ các kiểu hơn 100.
Còn hơn 1000 tên cường đạo trên Hắc Phong Lĩnh chết tới quá nửa, bên Long Bào Thủy chết gần 400, thêm vào số người bị Vân Tiêu đốt chết trên Nguyệt Nha Sơn, tính toán sơ bộ chết hơn 1000.
Lương thực dư ra của Vân thị chính là khẩu lương của hơn 1000 người này.
Con số rất đẹp, hiện thực thì tàn khốc, Vân Chiêu giờ này lại cảm thấy may là mình chưa đủ lớn, chưa phải thấy những thứ đó, ở Vân gia trang thị còn như thiên quốc này, y có thể bưng tai trộm chuông coi đó như con số trên sử sách.
19 người chiến tử đã được chôn dưới núi trọc, 19 ngôi mộ mới vẫn cắm phiến chiêu hồn màu trắng, tiền giấy đốt cho vong linh còn chưa bị gió núi thổi hết.
Những thứ đó chẳng thể đại biểu cho người sống, chết rồi là chẳng còn gì nữa, chẳng để làm gì nữa.
Vân Chiêu ra lệnh cho thợ trên Ngọc Sơn dừng việc làm quan tài, cắm phướn chiêu hồn, đốt tiền giấy chỉ để người sống xem, hi vọng khiến bọn họ tiếp tục bán mạng cho mình.
Vốn cho rằng trừ những người xung quanh mình ra, người khác đều không quan trọng, bọn họ chỉ là đạo cụ có thể tùy ý sử dụng trong trò chơi mà thôi.
Vấn đề nảy sinh khi tiếp xúc với đạo cụ quá lâu lại dần coi họ là người sống.
Bị cảm xúc đồng loại chi phối, Vân Chiêu muốn làm gì đó, về phần cứu tế nạn dân sớm đã thành một sứ mệnh không thể thiếu trong sinh mệnh của y, dù sao kiếp trước cho tới tận lúc chết, y vẫn làm công tác thoát nghèo.
Nghe nói thêm một năm nữa, chiến dịch vĩ đại kia sẽ tới giai đoạn tàn cuộc, Vân Chiêu lại là tên tướng quân xúi quẩy, bị viên đạn cuối cùng của cuộc chiến bắn chết.
Đúng là xúi quẩy.
Để giờ rồi đây y lại phảm làm tử đầu, mà độ khó trò chơi từ mức "bình thường" đẩy lên luôn mức "ác mộng".
Vân Báo nói không sai, người kéo tới Vân gia trang tử ngày một nhiều, đa phần bọn họ tới bán con, tạo nên thảm cảnh nhân gian chẳng ai muốn nhìn.
50 cân kê một đứa bé, không mặc cả.
Đứa bé giao cho ngươi, thiếu một hạt kê liều mạng với ngươi.
Đứa bé vô tri đứng ở một bên khóc tu tu, cha mẹ nó thì chỉ bận rộn dùng đấu để đong kê của họ, mỗi khi Vân Giáp gạt bẳng đấu, luôn có người dùng âm vực chói tai yêu cầu Vân Giáp phải vốc thêm kê vào đấu mới tính là một đấu.
“ Theo luật lệ triều đình, mua bán lương dân làm nô tỳ là tội đi đầy, Vân thị ngươi công khai mua bán nhân khẩu thế này, e là không ổn. “ Hồng Thừ Trù mặc áo bông dầy đứng ngoài tường cao của Vân thị, thấy Vân gia mua bán nhân khẩu hưng thịnh như vậy lên tiếng cảnh báo:
Ở trên địa bàn nhà mình, Vân Chiêu tất nhiên không sợ Hồng Thừa Trù, lên tiếng mỉa mai: “ Người làm quan như ông nếu xứng chức một chút thì đã chẳng có nhiều người tới đây bán con bán cái như thế. Ngoài ra ta nghe tiên sinh nói, bán trẻ con kỳ thực là phương thức cứu tai mà quan phủ các ông phát minh ra. Nếu như ông đọc sách nhiều như tiên sinh nhà ta thì sẽ biết xuất sư của nó.”
Hồng Thừa Trù khẽ thở dài: “ Hán thư ghi chép, đầu thời Hán, một năm đói kém, giá một thạch gạo bán tới 5000 tiền, cực kỳ đắt, nạn dân chết quá nửa, vì thế xảy ra thảm kịch nhân gian người ăn người. Lưu Bang liền hạ lệnh, dân gian bán con để lấy lương thực cứu mạng, đó gọi là ‘ Cao tổ lệnh dân phải bán con, sẽ được ăn no.’, có phải tiên sinh ngươi kể điển cố này?”
Người này kiến thức đúng là rộng, Vân Chiêu gật đầu: “ Tiên sinh nhà ta còn nói, chính vị ý chỉ vô trách nhiệm đó, sau này chuyện bán con cái có cớ, chưa bao giờ có thể triệt để cấm chỉ. Nói ra trong nhà quan viên như ông cũng có nô tỳ phải không?”
Hồng Thừa Trù không đáp mà chắp tay hỏi: “ Nhà ngươi mua nhiều trẻ con như thế, lương thực trong nhà không ít?”
Vân Chiêu lắc đầu, bế một đứa bé cứ gào khóc không muốn xa cha mẹ lên xe ngựa, vỗ mông ngựa bảo xa phu đi vào tường cao, quay đầu đáp: “ Làm gì có thừa lương thực tới thế, chẳng qua là tiết kiệm một chút, bớt ăn vài miếng, tránh bọn chúng thành thịt trong nồi người ta thôi.”
Năm thiên tai đói khổ, có thể giúp người khác sống được đã là công đức lớn nhất, về phần cái gì mà xúc phạm pháp luật, có thể không cần để ý, chỉ cần mục tiêu cốt lõi là đúng, chi tiết vụn vặt so đo qua mức chẳng để làm gì.
Cho dù biết rõ Vân thị mua những đứa bé này là để tương lai thu lợi ích từ chúng, Hồng Thừa Trù cũng không có gì để nói, vì dù sao cứ phải sống trước đã rồi mới có thể để ý tới thứ khác:” Ngươi chỉ nhìn thấy bách tính ngoài thành bán con cầu sinh, vì sao không hỏi người trong thành phải sống ra sao?”
Vân Chiêu bĩu môi:” Đó vốn là chuyện của đám quan lão gia các ông, liên quan gì tới tiểu dân ta.”
Hồng Thừa Trù hắng giọng:” Hiệu lương thực Vân thị của ngươi là cái lớn thứ hai ở trong thành Tây An, là nơi quan trọng để bách tính Tây An mua lương thực. Nhưng từ tháng tám năm ngoái tới giờ, Vân thị không bán ra ngoài một cân lương thực nào, lợn rừng con, ngươi nói sao đây?”
Vân Chiêu dang tay:” Tháng 8 giá lương thực đã tăng lên tới một gánh 3 lượng 2 phân rồi, Vân thị không dám bán, chẳng may mang cái tội tích trữ đầu cơ lương thực thì đó là cái họa mất đầu, cho nên Vân thị dứt khoát đổi thành bán bánh nướng, gia vị rồi.” Nói rồi chỉ bức tường đá cao ngất:” Đại nhân cũng thấy rồi đấy, giờ Vân thị không cần kiếm tiền, chỉ cần bảo vệ mình.”
Hồng Thừa Trù nhìn bức tường đá còn cao hơn cả tường thành Tây An, có chòi canh, có lính gác, trông cũng ra dáng lắm, nếu là lúc bình thường, tự xây thành bào thế này sẽ bị quan phủ tới hỏi tội, giờ không ai quản được nữa, khẽ thở dài:” Ai ai cũng bất an, ai ai cũng tự lo cho mình, trời giá rét thế này, ngươi không mời ta vào nhà uống ngụm trà nóng à, thế không phải đạo đãi khách.”
Loại ác khách này Vân Chiêu chỉ muốn đá một phát xéo ngay về thành Tây An, nhưng mong muốn và hiện thực khác xa nhau, đành khách khí mời ông ta vào nhà ngồi.
Lần này Hồng Thừa Trù tới rất can đảm, ít nhất thì quan viên Đại Minh bây giờ rời thành mà chỉ mang theo bốn tùy tùng là vô cùng hiếm thấy, ngay cả ở trong thành các vị đại nhân còn ru rú trong phủ nha, ngày đêm bảo vệ tầng tầng lớp lớp còn chưa yên tâm nữa là.
Mùa đông đáng lẽ là lúc thôn trang tĩnh lặng nhất, Vân gia trang tử bây giờ chẳng khác gì cái công trường lớn, suốt từ chân núi tới lưng núi vô vàn người khai hoang, một tấc đất cũng không bỏ phí.
Ngay cả hậu hoa viên của Vân thị cũng chuyển hết mấy thứ đình đài giả sơn vô dụng đi, đám tỷ muội của y ngày ngày cuốc đất, chuẩn bị biến nó thành vườn rau.
Suốt dọc đường đi Hồng Thừa Trù chỉ nhìn không nói, Vân Chiêu cũng chẳng giải thích.
Mẹ là nữ quyến, không tiện gặp nam khách bên ngoài, cho nên chỉ có quản gia Phúc bá đứng bên cạnh Vân Chiêu tiếp khách.
“ Nói thẳng nhé, lần này mỗ xuất thành là để gom lương thực. “ Hồng Thừa Trù nói rất rõ ràng mục đích của mình:
Chuyện này không khó đoán, Vân Chiêu gật đầu: “ Đoán ra được, bây giờ ai có lương thực trong tay người đó có tiếng nói.”
“ Khi nào cửa hiệu lương thực của Vân thị có thể mở cửa buôn bán, chỉ cần bán một gánh lương không quá 4 lượng 5 phân là quan phủ sẽ không quản.”
“ Bất kể là loại lương thực nào sao?”
“ Đúng, cho dù là cám đi chăng nữa. “ Hồng Thừa Trù nói dứt khoát: