Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1111 - Q5 - Chương 152: Chỉ Thích Học Thánh Nhân.

Q5 - Chương 152: Chỉ thích học thánh nhân.

Lê Quốc Thành đi qua ba hành lang mới thấy hoàng đế đang chế dầu hào, bên cạnh có hai công tượng giúp đỡ.

Nồi dầu hào này màu sắc rất đậm rồi, hơn nữa còn hiện sắc trong trong mờ mờ, mùi thơm lan cả bên ngoài, đây hẳn là nồi dầu hào tốt. Hắn không nói gì cả, đứng một bên chờ đợi.

Vân Chiêu nguấy mạnh một lần nữa bảo công tượng:” Được rồi đấy, cho vào chai đi.”

Lê Quốc Thành hầu hạ hoàng đế rửa tay, thay y phục đầy mùi dầu hào, đồng thời dâng lên chén trà thơm, đợi hoàng đế nói xong mới bàn công vụ.

Lấy trong lòng ra hộp gấp, đặt trên bàn: “ Bệ hạ, đây là tiền mới của năm Tân Hoa thứ 12.”

Vân Chiêu mở hộp đổ sáu đồng tiền, bày trên bàn xem từng đồng:” Đồng thau à?”

“ Bệ hạ tiền đồng sáu, chì bốn không còn phù hợp với thị trường nữa, khố tàng ti, tượng tác giám cho rằng, nên phế tiền cũ, thay tiền mới, thuận tiện đổi ngân tệ, kim tệ, kế đó đạt mục đích cố định giá.”

“ Hiện giờ tiền đồng lưu thông bên ngoài có nhiều không?”

“ Bẩm bệ hạ, ngân tệ, kim tệ vì có ngân phiếu thay thế nên lượng sử dụng không nhiều, do đó tiền tệ giá trị nhỏ sử dụng rất nhiều, năm thứ 8, thứ 10 phải đúc tiền mới, năm thứ 12 vẫn phải đúc thêm mới đủ cung ứng thị trường.”

“ Không có kẻ bất pháp tích trữ tiền đồng chứ?”

Lê Quốc Thành thở dài:: Không dám nói là không có ạ, loại người này dù thế nào cũng không thiếu được, có điều cùng với lượng cung ứng tiền tăng mạnh, có thể khiến loại người này không trục lợi được.”

Vân Chiêu cau mày:” Dùng đồng đúc tiền tệ nói cho cùng vẫn là vấn đề, nếu tiền tệ của Đại Minh lấy vàng làm chuẩn, vậy không cần phải dùng vật liệu quý làm tiền nữa, sắc lệnh tượng tác giám, mau chóng tìm thứ rẻ tiền thay thế, đây sẽ là đợt đúc tiền đồng cuối cùng của chúng ta, công bố rõ ràng với bên ngoài như vậy.”

“ Thần tuân lệnh.” Chỉ có việc này trọng yếu nhất cần báo cáo thôi, Lê Quốc Thành đặt văn thư khác xuống để hoàng đế thong thả xem:

Vân Chiêu thuận tay lật một văn thư:” Hạ Hoàn Thuần vẫn ngồi dưới cây dương mai hả?”

“ Vâng, Hạ Hoàn Thuần vẫn kiên trì chờ đợi, cho rằng bệ hạ sẽ đồng ý tiến binh Ấn Độ, cùng Hàn Tú Phân tướng quân hội họp.”

“ Hắn vẫn muốn chém giết à?”

“ Vâng ạ, Hạ Hoàn Thuần vừa rồi đánh cờ với bản thân, xuống cờ rất hung dữ ...”

Vân Chiêu không còn biết nói gì nữa, tên khốn kiếp này trên lịch sử chính vì cái tính bướng bỉnh cố chấp đó mà bị chặt đầu, giờ không thay đổi là bao, giờ xem ra cả đời này không sửa nổi.

Hạ Hoàn Thuần vì được xuất binh Hà Trung, hắn thậm chí xin cưới Vân thị nữ, hắn là loại coi rẻ tình cảm, trước trận Đát La Tư hắn cưới ba công chúa dị tộc, sau đó khi khai chiến, hắn giết sạch cả ba.

Vân thị nữ thích hợp gả Hạ Hoàn Thuần chỉ có Vân Xước, Vân Xước năm nay mới 12 tuổi, đang tuổi ngây thơ đơn thuần, Vân Chiêu hay Tiền Đa Đa đều không muốn khuê nữ nhảy vào hố lửa.

Còn người khác không xứng.

Hạ Hoàn Thuần là quan viên giỏi, bằng hữu tốt, chứ làm phu thê thì phải nghĩ cho kỹ.

Hắn là loại có thể giết lão bà nấu thịt, chiêu đãi người khác cùng thủ thành, thậm chí nếu cần còn tàn độc hơn.

Cao tầng hoàng triều Lam Điền chẳng ai lạ gì tính hắn, cho nên không ai muốn gả khuê nữ cho hắn.

"Không thành thân, đừng mong về Tây Vực!"

Đó là ý chỉ Vân Chiêu đưa ra, về phần hắn thành thân với ai thì kệ.

Tên này muốn họa hại khuê nữ nhà ai cũng được, đừng hại nhà y.

Nếu trước khi dương mai chín mà Hạ Hoàn Thuần chưa thành thân, hắn phải đi Diêu Châu, mệnh lệnh này không thể thay đổi.

Vân Chiêu bóp trán, tạm thời gạt tên cố chấp sang bên:” Địch Tạp Nhĩ tiên sinh ở dịch quán có quen không?”

“ Bẩm bệ hạ, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh rất thích phong tình phương đông, hơn nữa sức khỏe ông ấy được y sinh điều dưỡng đã khá lên rất nhiều.” Lê Quốc Thành nghĩ tới chuyện này lại không kìm được rùng mình một cái: “ Thần có nghe các vị tiên sinh bên đó nói về cách chữa trị ở phương Tây, thật quá thô bạo, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh chưa chết đều là nhờ họ cho rằng bệnh không còn đường chữa nên không chữa trị thôi.”

Vân Chiêu thở dài: “ Chớ coi thường, chính nhờ cách chữa trị thô bạo đó mà họ mới có cơ hội mở cánh cửa khác của y học, chúng ta do quan niệm lễ pháp đi vào lòng người, đem thi thể vô dụng thành thứ có sinh mệnh, ở mức độ lớn đã cản bước nhận thức về y học.”

Lê Quốc Thành sợ hãi, hắn nghe nói ở phương Tây người ta xẻo thịt, lột da thi thể để nghiên cứu, vội vàng hạ thấp giọng can ngăn:” Bệ hạ, triều đình không thể ủng hộ họ làm thế.”

“ Ngươi cũng được coi là rồng phượng trong đoàn người rồi, vậy mà còn có cái nhìn đó, y học mới của Đại Minh đúng là không có hi vọng gì.” Vân Chiêu trừng mắt:

Lê Quốc Thành không tiếp lời, râu tóc còn không thể tùy tiện cắt bỏ, làm sao có thể cho người khác xúc phạm thân thể, chuyện gì hắn có thể tán đồng với hoàng đế, duy chỉ chuyện này không tiếp nhận được.

Hôm nay lấy người chết mổ xẻ, ai biết mai có xảy ra thảm cảnh nhân gian mang người sống ra thí nghiệm không?

Giới hạn này không nên mở ra thì hơn.

Vân Chiêu bất lực, đoán được Lê Quốc Thành nghĩ gì, một mình y không thể thay đổi thế giới: “ Chuyện Địch Tạp Nhĩ tiên sinh vào thư viện Ngọc Sơn an bài tới đâu rồi?”

“ Sơn trưởng Từ Nguyên Thọ đứng đầu những giáo thụ già cho rằng, mặc dù Địch Tạp Nhĩ tiên sinh dương danh tứ hải, nhưng tiến vào thư viện phải qua khảo hạch.” Lê Quốc Thành khó xử:” Thần thấy họ tỏ rõ thái độ rồi, không hoan nghênh.”

Vân Chiêu mặt co giật, vịn bàn rít khẽ:” Chưa bắt đầu đâu, vậy mà đã có thành kiến môn hộ rồi. Ngươi gửi thư cho Từ Nguyên Thọ tiên sinh, nói với ông ấy một câu nói cổ , hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận vô dục tắc cương! Cái đạo học vấn không có giới hạn, tất cả những thứ chúng ta đang nhìn thấy là giả, đó chính là đạo lý gặp Phật giết Phật, vạn vạn lần đừng lấy nhãn quang cá nhân đi đánh giá biển học vô bờ ....”

Lê Quốc Thành đợi hoàng đế phát tiết hết mới nói:” Bệ hạ Từ sơn trưởng chẳng qua là vì thấy bệ hạ quá coi trọng người ngoài, nên tranh thủ ưu thế cho các tiên sinh bản địa, là điều thông cảm được, thần tin Từ sơn trưởng sẽ hiểu thấu đáo.”

Vân Chiêu nghiến răng, hết kẻ này tới kẻ khác, một mực chỉ thích nhìn về quá khứ, theo đuổi thánh hiền, muốn chọc y tức điên:” Mong rằng ông ấy chưa già tới hồ đồ, ngày kia trẫm đích thân tẩy trần cho Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, dùng quốc lễ tối cao cho trẫm.”

Lê Quốc Thành thấy thế này không ổn, vẫn khom người:” Thần tuân lệnh.”

Việc đã xong, Lê Quốc Thành không muốn rời thư phòng Vân Chiêu, dù là trong thư phòng hoàng đế chẳng có mấy chuyện vui vẻ, sắc mặt hoàng đế rất khó coi, bí thư khác trốn được là trốn, hắn thì không thế.

Vân Chiêu xem văn thư một lúc, thấy hắn vẫn đứng đó, hỏi:” Còn chuyện gì nữa à?”

“ Thần năm nay đã 23 ạ.” Lê Quốc Thành nói:

“ Ha ha, nên thành thân rồi, được được, thích cô nương nhà nào thì theo đuổi đi, chớ cô phụ tuổi thiếu niên của ngươi.” Vân Chiêu hiểu ý:” Chỉ cần cô nương bản địa Đại Minh, không hạn chế gì cả.”

Lê Quốc Thành tạ ơn rời đi.

Hắn còn nhiều chuyện phải làm, rất bận rộn, mai còn cho đăng cuộc đời Địch Tạp Nhĩ tiên sinh lên báo, còn về hàm số trái tim chỉ là món khai vị.

Chỉ có đẩy thanh danh của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh lên tới cực điểm, mới có thể thu hút được các học giả khác từ khắp nơi tới giao lưu, mang tới dòng máu mới, chứ để thư viện Ngọc Sơn thoát khỏi "kết hôn cận huyết" sinh ra học thuật méo mó trong tương lai, đây là điểm vô cùng quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment