Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1112 - Q5 - Chương 153: Hoa Rơi Nhà Ai.

Q5 - Chương 153: Hoa rơi nhà ai.

Lê Quốc Thành lại lần nữa đi qua cây dương mai kia, Hạ Hoàn Thuần không tự chơi cờ nữa, mà nằm trên cái ghế tựa, áo ngực phanh ra, buồn chán nhìn trời cao.

Chẳng muốn nói chuyện với loại hiếu chiến khát máu này, hắn đi sang lối khác.

“ Đứng lại.” Hạ Hoàn Thuần vậy mà phát hiện ra, quát:

Lê Quốc Thành không cam tâm đứng lại: “ Có chuyện gì?”

“ Vừa rồi ngươi đi cáo trạng ta đấy à?”

“ Không có, Lê mỗ là quân tử đường hoàng.”

“ Được, coi như ngươi không, giúp ta một việc, thành Quảng Châu này ở đâu có nữ tử tốt?” Hạ Hoàn Thuần chẳng buồn đứng dậy hỏi:

Lê Quốc Thành giọng khô khốc:” Hồi Xuân Lâu, Yến Tử Phường, những nơi đó đều là chốn tìm vui chính quy được quan phủ cấp giấy phép, nếu không thích có thể tới các hội sở Dung Giang, Mã Hội mỹ nhân nơi đó càng hơn lâu quan được quan phủ thừa nhận. Nếu vẫn chưa thỏa mãn được ngài, có thể ra mấy thuyền lang thang ở sông biển, đủ các loại mỹ nhân các nước, các màu da, đảm bảm ngài hài lòng.”

Hạ Hoàn Thuần vỗ tay vịn ghế, không tin tên này không hiểu ý mình:” Lão tử muốn tìm lão bà, ngươi lại bảo ta ra thanh lâu tìm à?”

Lê Quốc Thành nghiêm túc nhìn hắn:” Dù Mộc Thiên Đào có xui xẻo cũng có khuê nữ nhà lành muốn gả cho, còn ngài dù thăng tiến hanh thông, cũng khó tìm được khuê nữ tốt, nên muốn tìm thê tử chỉ có mấy chỗ đó thôi.”

“ Vì chuyện ta làm ở Tây Vực sao?”

“ Nhắc tới chuyện ngài đích thân giết ba công chúa dị tộc, mọi người khó tránh được khen một câu, vô độc bất trượng phu. Chuyện đó ngài có thể âm thầm mà làm, người ta còn nói, ngài hi sinh vì quốc gia, nhưng ngài lại ngang nhiên làm chuyện đó, biểu hiện ra vẻ coi lời người như rắm chó.”

Hạ Hoàn Thuần vỗ ngực:” Ta làm không sợ người khác biết.”

“ Bằng vào khẩu khí máu lạnh này của ngài, vậy ngài có coi thê tử tương lai là người không? Nếu ngài thấy không sợ lời người khác, cưới ai cũng chẳng sao, mỗ giới thiệu nữ tử thanh lâu cho ngài chọn, những nữ tử đó chỉ cần tiền là được, ngài có thích họ hay không chẳng quan trọng, ai cũng có thứ mình cần, chả phải vui sao?”

“ Xem ra ngươi ngứa mắt với ta lâu rồi hả?”

Lê Quốc Thành chẳng giấu:” Ít nhất là bốn năm.”

“ Vậy là từ lúc ngươi tới bên cạnh sư phụ ta, ghen tỵ à?”

“ Ngài quá tự đại rồi đấy, vốn chỉ là chút khó chịu thôi, Lễ mỗ có thể khống chế, nhưng mà nhìn thấy ngài, mỗ chỉ muốn đạp lên mặt ngài.”

Hạ Hoàn Thuẩn châm điếu thuốc:” Xem ra phải giải quyết ngươi sớm thôi, không giải quyết sau này thành đại họa.”

“ Giải quyết mẹ ngươi.” Lê Quốc Thành xưa nay luôn nho nhã, bất thình lình mặt tuấn tú đỏ bừng, gân xanh đầy cổ, vứt túi văn thư sang bên, phẫn nộ đấm vào mặt Hạ Hoàn Thuần:

Hạ Hoàn Thuần nghiêng đầu dễ dàng né được, giọng khinh khỉnh:” Biết rồi chứ?”

“ Biết con mẹ ngươi. “ Lê Quốc Thành xé toạc thanh sam, lao tới như hổ dại:

……. ………..

“ Đồ đệ và bí thư của chàng đánh nhau kìa. “ Tiền Đa Đa vào thư phòng Vân Chiêu vờ vịt tưới nước cho hoa, làm như lơ đễnh nói:

“ Nàng không ngăn cản à? “ Vân Chiêu bỏ kính xuống, day day mũi:

“ Vì sao thiếp phải ngăn cản, hai nam tử vì một nữ tử mà đánh nhau không phải chuyện bình thường à?”

“ Ta không hiểu, nàng dày vò Lê Quốc Thành vì cái gì?”

Tiền Đa Đa tỉnh như không nói:” Thiếp muốn xem xem, hắn có phải là người trẻ tuổi hay không, mới trên 20 mà như kẻ mưu mô già đời, vậy là không được rồi.”

“ Cho nên nàng an bài Hạ Hoàn Thuần ở dưới cây dương mai, để Lê Quốc Thành cho rằng nàng định gả Dương Mai cho Hạ Hoàn Thuần.” Vân Chiêu bóp trán, lão bà của y đúng là nha đầu không chịu lớn, chuyên bày trò chơi ác:

Dương Mai là chưởng quản kho tiền của Tiền Đa Đa, có ý với Lê Quốc Thành, chuyện này Vân Chiêu cũng biết.

Tiền Đa Đa bĩu môi:” Thiếp thực sự muốn gả Dương Mai cho Hạ Hoàn Thuần đấy, chứ thiếp không thích Lê Quốc Thành, thiếp nhìn không thấu hắn, để hắn thành thân với Dương Mai, thiếp làm sao yên tâm.”

Vân Chiêu cười khổ:” Lê Quốc Thành không cướp tiền của nàng, không mưu toan vài đồng bạc lẻ của nàng đâu, người ta có tiền đồ lớn, ai lại vứt bò vì tiền bạc.”

“ Thiếp nhiều tiền lắm, không phải chút bạc lẻ.” Tiền Đa Đa tức giận:

“ Nếu kinh doanh chính quy, không trốn lậu thuế thì nàng chỉ kiếm được chút bạc lẻ. Ngoài ra nàng hỗ trợ Vân Hiển quá nhiều rồi, nếu tiếp tục như thế, Diêu Châu sớm muộn thành thói ỷ lại.” Vân Chiêu nói chuyện này không chỉ một lần nữa:

Tiền Đa Đa không thích trượng phu nói chuyện này, đổi đề tài:” Bí thư của chàng sắp bị đánh chết rồi, nàng không muốn nói gì à?”

“ Đánh thua ôm được mỹ nhân về, Lê Quốc Thành nguyện ăn đòn, chuyện này ta không quản, cứ cho chúng đánh nhau, có lợi cho cả hai bên.”

Thấy trượng phu không định can thiệp, kẻ đầu têu liền đứng ngồi không yên, vì dù là Hạ Hoàn Thuần hay Lê Quốc Thành đều là nhân vật không thể thiếu trong thế hệ sau của hoàng triều Lam Điền, chẳng may có bề gì, nàng cũng gặp rắc rối.

Cho nên Tiền Đa Đa vội về hậu cung.

Dương mai là loại hoa quả rất ngon, chỉ là hơi chua, một lần Tiền Đa Đa đang ăn dương mai, Hà Thường Thị dẫn về một cô nương mặt mũi thanh tú, bảo nàng đặt tên.

Tiền Đa Đa ăn tới chua nhăn mặt, định mở miệng mắng Vân Xuân, Vân Hoa chọn mất quả ngon, lời ra tới miệng thành hai chữ "Dương Mai".

Thế là tiểu cô nương có tên Dương Mai.

Mỗi khi có cường đạo Vân thị chiến tử hoặc chết bệnh, thường phó thác con mình cho Tiền Đa Đa nuôi dưỡng, đứa xuất sắc đưa vào thư viện, hoặc trường quân giáo, còn đứa đặc thù lão bà tử Hà Thường Thị đưa tới bên Tiền Đa Đa tự nuôi nấng, tiếp nhận ân huệ của hoàng hậu.

Dương Mai là đứa xuất sắc nhất trong đám trẻ con ấy, theo ý định của bà ta, đợi Tiền Đa Đa nhiều tuổi xuống sắc, dùng đứa bé này hiến cho hoàng đế để củng cố sủng ái.

Ai ngờ nhiều năm như thế rồi, Tiền Đa Đa đúng là đã già, đã béo, bụng có ngấn, tính khí càng tệ, nhưng mà sự sủng ái của hoàng đế không giảm, ngược lại hoàng đế càng chiều chuộng nữ nhân may mắn này.

Điều này đối với lão bà chuyên nuôi "ngựa gầy Dương Châu" mà nói, thực sự không tin được.

Nhưng mà mọi gió lay cỏ động ở hoàng cung đều không thể qua mắt bà ta, vì bà ta tự nhận giá trị của mình ở đó, hậu cung của hoàng đế đúng là chỉ có hai người, thật tới không thể thật hơn.

Ngoại trừ hai vị hoàng hậu, nữ nhân gần gũi nhất với hoàng đế là Vân Xuân, Vân Hoa, nhưng mà ... Hà Thường Thị chưa bao giờ thừa nhận thân phận nữ nhân của họ, họ hầu hạ hoàng đế tắm rửa còn yên tâm hơn cả để nam nhân hầu hạ hoàng đế.

Thế là an bài của bà ta không có đất dụng võ.

Dương Mai được dạy dỗ rất tốt, được Tiền Đa Đa giao trọng trách quản lý kho tiền tư.

Lê Quốc Thành lại là bí thư của hoàng đế, vậy nên cơ hội hai người gặp nhau cũng nhiều, lâu dần sinh tình cảm.

Mới đầu Lê Quốc Thành nghĩ Dương Mai là nữ nhân của hoàng đế, chôn vùi tình cảm trong lòng, chỉ biết than có duyên vô phận.

Khi tên khốn kiếp Hạ Hoàn Thuần tới Dương Châu, Lê Quốc Thành mới kinh hoàng nhận ra, hình như mình hiểu sai tâm tư của hoàng đế rồi, hoàng đế không có ý gì với Dương Mai, mà Tiền hoàng hậu có ý tác thành hôn sự giữa Dương Mai và Hạ Hoàn Thuần.

Không chỉ bắt Hạ Hoàn Thuần hối lỗi dưới cây dương mai, còn ép Hạ Hoàn Thuần phải thành thân trước khi dương mai chín ... Thế nào là trước khi dương mai chín? Theo luật Đại Minh, nữ tử 18 mới có thể kết hôn.

4 tháng nữa Dương Mai sẽ 18.

Dương Mai mà thành nữ nhân của hoàng đế thì Lê Quốc Thành không có bất kỳ tâm tư nào khác, nhưng mà tên khốn kiếp Hạ Hoàn Thuần, hắn bằng vào cái gì?

Bình Luận (0)
Comment