Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1113 - Q5 - Chương 154: Đám Ngốc Tự Đại.

Q5 - Chương 154: Đám ngốc tự đại.

“ Con mẹ nó, ngươi điên à?”

Hạ Hoàn Thuần vốn nghĩ sẽ dễ dàng hạ gục Lê Quốc Thành, dù Lê Quốc Thành cũng vô cùng ưu tú, nhưng sao có kinh nghiệm trận mạc như hắn. Ai ngờ tên đó điên rồi, đánh gục bao lần thì hắn đứng lên bấy nhiêu lần, nếu còn đánh, chỉ có cách đánh chết mới thoát được.

Lê Quốc Thành vừa bị cú ngã đau điếng, mắt nổ đom đóm, phun ra một ngụm máu: “ Ngươi không xứng cưới Dương Mai.”

Hạ Hoàn Thuần quay đầu lại nhìn cây dương mai rậm rạp, không hiểu chuyện gì xảy ra:” Mẹ nó, lão tử là loại thích lấy mai làm thê lấy hạc làm con lắm à?”

Con ngươi Lê Quốc Thành co rút: “ Ngươi không biết à?”

Hạ Hoàn Thuần phẫn nộ: “ Biết cái gì?”

“ Không có gì. “ Lê Quốc Thành tay ôm sườn, lê từng bước khó nhọc tới lấy túi văn thư, ôm vào lòng, sau đó lại lê từng bước bỏ đi:

“ Con mẹ nó, ngươi phải nói rõ rốt cuộc là chuyện gì chứ? “ Tiếng rống giận dữ của Hạ Hoàn Thuần từ phía sau truyền tới:

Lê Quốc Thành dựng ngón giữa trả lời, sau đó rời đại môn.

“ Thằng vương bát đản. “ Hạ Hoàn Thuần đánh thắng mà có cảm giác mình mới là người thất bại, hắn không biết vì sao lại có cảm giác này, nhưng giống như vừa đánh mất cái gì đó:

Chuyện không hiểu thì phải hỏi, thế là hắn lập tức đi tìm sư phụ.

Vân Chiêu nhìn Hạ Hoàn Thuần sưng vù nửa bên mặt cùng y phục rách nát, nói: “ Đánh xong rồi hả?”

Hạ Hoàn Thuần chưa hết giận, hắn vừa đánh một trận bực bội nhất trước giờ, tố cáo:” Lê Quốc Thành điên rồi, hắn thấy đệ tử hết chửi lại đánh mà chẳng có lý do gì.”

Vân Chiêu chỉ cái miệng đầy máu của hắn: “ Súc miệng đi, thắng chứ?”

“ Hắn chưa phải là đối thủ của đệ tử.” Hạ Hoàn Thuần súc miệng xong đáp:

Vân Chiên thong thả nói: “ Có một tuyệt thế mỹ nhân vừa xem hai ngươi đánh nhau, sau đó người ta chọn kẻ thất bại.”

“ Tuyệt thế mỹ nhân? Sao đệ tử không thấy? Trong hoàng cung từ hai vị sư nương thì còn ai xứng gọi là tuyệt thế mỹ nhân nữa?”

“ Người ta không muốn ngươi thấy, sợ ngươi nổi lòng hào sắc, có điều giờ ngươi mới nghĩ tới chuyện nịnh bợ hai vị sư nương thì muộn rồi.”

“ ... Sư phụ, đệ tử chịu thiệt như vậy rồi, vậy chuyện xuất binh Hà Trung có được không?”

Xuất binh Hà Trung tiến vào Ấn Độ hỗn loạn vốn là chuyện làm cũng được không làm cũng được.

So với việc phái binh vào Ấn Độ, tác chiến với đám thổ vương, không bằng để cho tổng đốc Lôi Ân của công ty Đông Ấn Đại Minh mang hàng chất đống ở Đại Minh đi bán, như thế thu lợi còn nhiều hơn.

Với quốc gia là thế.

Nhưng với quân đội lại là chuyện khác, chỉ có chiến tranh quân nhân mới có quân công, mới có thể phát tài, mới có địa vị.

Hi vọng đám quân nhân nghĩ tới phương châm đại kế quốc gia thì có mà nằm mơ.

Về cá nhân, Hạ Hoàn Thuần sở dĩ thích cầm quân xuất chinh một nửa là vì muốn lập nên phòng tuyến phương tây an toàn cho Đại Minh, nửa khác tâm tư của hắn là tha hương dị quốc, hoàn thành mộng tưởng của mình với quyền lực.

Hắn không thích cuộc sống bình yên đều đặn ở trong nước, hắn thích máu và lửa, hắn thích thắng lợi, thích vinh quang, khát vọng chiếm lĩnh.

Vân Chiêu đương nhiên không lập tức đồng ý với yêu cầu vô lễ của Hạ Hoàn Thuần, hắn muốn xuất binh thì phải qua binh bộ, qua quốc tướng phủ, đừng mong Vân Chiêu mở lối tắt cho.

Y cũng chẳng có tí xíu hứng thú vào với cái dục vọng chiếm hữu của Hạ Hoàn Thuần, song chuyện hôn nhân của hắn lại khác: “ Ngươi thích nữ tử thế nào?”

“ Dương Mai ạ. “ Hạ Hoàn Thuần nói dứt khoát, thông minh như hắn chỉ qua vài câu nói là có thể hiển ra vấn đề nằm ở đâu rồi:

Vân Chiêu hời hợt đáp: “ Ngươi không thể cưới một cái cây, nếu không cha mẹ ngươi sẽ đau lòng lắm.”

“ Vậy đệ tử đợi Vân Xước muội muội lớn lên. “ Hạ Hoàn Thuần cố ý gây khó dễ:

“ Trẫm nghe nói Hàn Tú Phân có vài mỹ nữ da đen, da đen như gấm vậy, trơn như lụa, dáng người to như thùng nước, môi như lạp xường, cơ bắp không kém gì ngươi, ngươi muốn cưới mấy đứa thế? “ Giọng Vân Chiêu trở nên sặc mùi đe dọa:

Hạ Hoàn Thuần ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ ngày: “ Đệ tử luôn coi Vân Xước là thân muội muội.”

Vân Chiêu nhếch mép cười:” Tùng Giang tri phủ Chu Quốc Trì có trưởng nữ năm nay tròn 18, là tài nữ thích thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa không gì không tinh, sư nương nói dung mạo không tầm thường, ngươi thấy sao?”

Hạ Hoàn Thuần lắc đầu ngay:” Loại nữ nhân đó quá phiền phức.”

“ Có lý, nhị nữ nhi của Ninh Hạ tri phủ Mã Như Long cũng đã trưởng thành. Nghe đâu khuê nữ này tính tình hoạt bát, trông như hoa như ngọc, vóc dáng cũng đầy đặn.”

“ Vân Chương thích loại nữ tử như thế lắm, sư phụ hỏi đệ ấy xem.”

Giọng Vân Chiêu lạnh dần:” Quốc tướng phủ kinh lịch ti ti trưởng Ngưu Thành Bích có muội muội mười tám, trẫm đã tận mắt nhìn thấy đứa bé đó, là đứa giỏi giang hiếm hoi trong nữ tử thư viện Ngọc Sơn, hiếm có hơn dung mạo cũng hàng đầu.”

Hạ Hoàn Thuần cúi đầu nhìn khoảng đất dưới chân:” Đệ tử không thích người từ thư viện Ngọc Sơn ra, học vấn không học cho tốt, bụng đầy thứ không hợp thời ...”

Vân Chiêu áp chế lửa giận:” Vậy thì nữ nhi của Dương Ngọc Phúc ti thiêm giám chắc không vấn đề gì rồi phải không?”

Hạ Hoàn Thuần ngồi bệt xuống đất, đạp hai chân ăn vạ:” Không ai tốt cà, ngựa dê trâu bò mà sư phụ nói đều không thích hợp với đệ tử.”

Vân Chiêu co chân đá đứa đệ tử vô lại, lấy trong ống tay áo ra một phong thư:” Đừng nói trẫm không cho ngươi lựa chọn, đây là hôn sự mà cha ngươi cầu cho ngươi, tiểu khuê nữ của Tiền Khiêm Ích, đã trao đổi canh thiếp rồi, chỉ cần về Ngọc Sơn, ngươi tranh thủ đi.”

Hạ Hoàn Thuần nhận lấy phong thư:” Kỳ thực cưới ai đệ tử thực sự không bận tâm, chỉ cần sư phụ cho đệ tử tiến binh Hà Trung, đảm bảo đệ tử sẽ về Ngọc Sơn thành thân ngay, trong thời gian ngắn nhất sẽ có thai.”

“ Đệ tử ở Tây Vực nhiều năm hiểu rõ từng cái cây ngọn cỏ ở đó, nay nơi chúng ta chiếm lĩnh đa phần là sa mạc và ốc đảo bằng phẳng, chúng ta ít quân, không cách nào phòng ngự xuể, người Ả Rập, người Áo Tư Mạn muốn xâm phạm, rất nhiều khoảng trống để vào, đánh cho chúng ta trở tay không kịp.”

“ Chỉ có chiếm lĩnh những rặng núi hiểm yếu xung quanh Tây Vực, trú binh ở đó, mới có thể áp chế dã tâm của địch, mới đạt được mục đích lấy số ít tinh nhuệ, đảo bảo Tây Vực bình an.

Vân Chiêu nhìn hắn thật lâu, cuối cùng phất tay: “ Đi đi, nếu binh bộ đồng ý cho ngươi xuất binh, quốc tướng phủ đồng ý duyệt quân phí thì trẫm không phản đối, có điều thu lại sát tâm của ngươi.”

Hạ Hoàn Thuần dập đầu liền mấy cái: “ Sư phụ vẫn thương đệ tử nhất.”

Nói xong vội vàng đi ngay, hắn không lo không thuyết phục được Vân Dương, không tướng lĩnh nào lại phản đối chiến tranh cả, còn về quân phí do tướng quốc phủ phê duyệt à? Hắn có cách kiếm quân phí ...

Không biết Tiền Đa Đa dẫn Dương Mai vào từ bao giờ, Vân Chiêu đưa mắt nhìn Lê Quốc Thành đang vờ vịt bận rộn trong thư phòng.

Lê Quốc Thành cảm giác được ánh mắt nhìn mình, gai gai sống lưng, vượt qua Dương Mai và Tiền Đa Đa quỳ xuống: “ Bệ hạ, thần xin cưới Dương Mai tổng quản.”

Vân Chiêu lười nhác nói:” Ngươi xin cưới Dương Mai, không phải trẫm.”

Lê Quốc Thành cố gắng nặn ra nụ cười từ khuôn mặt sưng tới khó coi, tự tin nói:” Nàng ấy sẽ đồng ý.”

“ Ngu xuẩn.”

Vân Chiêu ngửa mặt thở dài rồi bỏ đi, quả nhiên rời thư phòng, y nghe rất rõ một giọng nữ lạnh lùng "thế sao?", một người thông minh, không có nghĩa là mọi phương diện đều ưu tú, Lê Quốc Thành chính là loại đó: Quá tự đại.

Bình Luận (0)
Comment