Vân Chiêu chẳng quan tâm có bao nhiêu người đang chửi rủa mình, bao nhiêu người đang mưu đồ lấy mạng mình.
Sau khi xem qua đăng ký đất đai ở huyện Lam Điền, Vân Chiêu căn bản không bận tâm tới tới suy nghĩ của đám tiểu dân, vì thực tình là trên 6 phần ruộng đất trong huyện nằm trong tay đại địa chủ giống Vân thị, số lượng bách tính tự canh nông chỉ 4 thành.
Nói cách khác 4 thành canh nông này mỗi năm phải gánh chịu hằng trăm thuế phí nặng nề của Đại Minh, hay nói cách khác, đừng thấy quốc thổ Đại Minh bao la, nhân khẩu đông đúc, chống đỡ cái quốc gia này chỉ có 4 thành thôi, thậm chí nhiều nơi còn ít hơn nhiều.
Hơn nữa nhìn ghi chép trong sổ đất đai thì nhân số bộ phận này đang nhanh chóng tiêu vong, đặt biệt sau năm Thiên Khải, số nhân khẩu tự canh nông càng thất thoát nghiêm trọng.
Bởi thế chỉ cần xử lý đám đại địa chủ này, xây dựng tu bổ thủy lợi, sẽ cực kỳ có lợi cho bách tính tự canh nông, bọn họ sẽ nghe theo, tất nhiên tiền đề là phải thực sự tu sửa thủy lợi, chứ không phải lừa bách tính.
Trong khi bách tính cả huyện hoảng loạn, người giấu lương thực, kẻ tình đường trốn vào rừng thì một tin tức như sét đánh ngang trời từ Bắc Hương truyền tới.
Cái vị tri huyện nhóc con chỉ mới 8 tuổi kia không ngờ trước mặt hơn ba nghìn bách tính Bắc Hương cùng với An phủ sứ Thiểm Tây, đồng tri Tây An, huyện chính, học tử, túc lão, lý trưởng cùng sáu phòng huyện nha Lam Điền, tuyên bố sẽ đốt hết giấy vay nợ mà Vân thị đã tích góp ba đời.
Từ nay về sau người ở một dải Bắc Hương, bất kể là trước kia nợ Vân thị bao nhiêu tiền lương, sau một bó lửa, không còn nợ nần gì nữa rồi.
Người trong thành có lẽ không hiểu rõ sự kiện đốt giấy nợ này có ý nghĩa gì, nhưng các hương thân thì hiểu rất rõ, đó là gốc lập thân của các đại tộc ở thôn quê, không phải ngân lượng, giây nợ mới là cái gốc đó.
Vì những giấy nợ này mà Vân thị mới là người thống trị thực sự ở Bắc Hương, có những giấy nợ này, Vân thị mới có thể thoải mái ra lệnh cho những ai thiếu nợ mình.
Bởi vì nếu không nghe lời, bọn họ sẽ cầm giấy nợ này ép nông hộ phải bán con bán cái, thậm chí cả ruộng đồng nhà cửa để trả nợ.
So với nơi khác, huyện Lam Điền mới gặp thiên tai có ba năm, trong ba năm này, vô số nhà tự canh nông lần lượt phá sản, có nhà ai mà chưa phải vay tiền lương Vân thị sống qua thiên tai?
Còn về phần điền hộ, trường công, bọn họ vất vả ở Vân thị một năm, cuối năm kết toán, chẳng những không thu được gì, ngược lại còn nợ thêm.
Mặc dù Vân thị chưa bao giờ đòi nợ, mỗi năm còn cho nợ năm, nhưng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, dấu tay lăn trên đó ...
Những giấy nợ đó chính là gốc lập thân của Vân thị.
Nay sáu rương giấy nợ, tổng cộng một vạn hai nghìn một trăm hai sáu tờ, chất đống ở sân phơi của Vân thị, trông vô cùng tráng lệ.
Hồng Thừa Trù lấy ra một tờ giấy ố vàng trong đó, xem một lượt đọc: “ Năm Thần Tông hoàng đế thứ hai, Lâm Tề ở Hà Cư Loan vay sáu mươi đồng ... Tính ra đã gần 60 năm rồi, hậu nhân còn ai không?”
Cha vay con trả, không có chuyện người chết hết nợ, một thanh niên gầy gò chừng mười bảy mười tám tuổi từ trong đám đông rụt rè đi ra, không nói lên lời chỉ dập đầu liên hồi, đó là nợ gia gia hắn vay, chưa trả được, cha hắn lại vay thêm mấy lần, năm ngoái cha hắn không qua được, tất cả do hắn gánh.
Hồng Thừa Trù phe phẩy giấy nợ: “ Một phân lợi, coi như hợp lý.”
Vân Chiêu chắp tay: “ Vân thị xưa nay là nhà nhân hậu.”
“ Nếu tính lợi tức 60 năm thì nhà này phải trả ngươi bao nhiêu?”
“ Hạ quan không rõ ạ, dù sao thì nhà hắn có bán cả nhà cả đất cũng chẳng đủ trả lợi tức.”
Thanh niên kia liên tục dập đầu, người xung quanh số ít thở dài, đa phần trơ lỳ rồi, có nhà ai ở đây không vậy chứ? Cùng lắm bán thân làm gia nô trả nợ ...
Hồng Thừa Trù búng tờ giấy nói lớn vang vọng khắp nơi: “ Một tờ giấy mỏng có thể quyết định sinh tử một nhà, không, sáu mươi năm sinh sôi, hẳn không chỉ một nhà, ngươi không thấy tiếc à? Đây là cơ sở để Vân thị ngươi nắm quyền sinh sát ở Bắc Hương, muốn gì được nấy.”
Vân Chiêu cười thoải mái: “ Không phá không lập, Vân thị từ hạ quan trở đi sẽ có cách sống mới, tổ tông tuần quy đạo củ ở Lam Điền mấy trăm năm chỉ có chút gia nghiệp này, hạ quan thấy sau này mình sẽ có thành tựu cao hơn.”
Hồng Thừa Trù nhìn đám quản sự của đại họ Đông Hương, Tây Hương, Nam Hương rụt rụt rè rè đứng một bên đài cao, ném tờ giấy nợ trở lại:” Một đứa trẻ miệng hôi sữa làm hổ thẹn chết đấng nam nhi trên đời! Được, ngươi làm rất thống khoái, bản quan cũng hứa với ngươi, chỉ cần ngươi thực sự làm theo lộ trình trên nghị chương, bất kể huyện Lam Điền xảy ra chuyện gì, đều có thể nói là bản quan cho phép. Mai này dù lên Kim Loan điện, Đại Lý tự cũng có thể nói thế.”
Vân Chiêu phất tay, Tiền Thiểu Thiểu nhanh chóng đưa giấy mực lên, y khom người nói:” Mời đại nhân lập bút cứ.”
Hồng Thừa Trù hơi ngẩn ra, sau đó lớn tiếng nói một chữ "được", đem những lời mình vừa nói viết lại trên hai tờ giấy, dùng cả ấn riêng lẫn quan ấn đóng lên.
Vân Chiêu thu lấy một bản, giơ bản còn lại lên nói với đám hương thân mặt vàng như đất:” Mọi người đã thấy rồi đấy, lần này Vân thị quyết tâm đấu tới cùng với thiên tai, Vân thị ta coi như đã dốc toàn gia sản ra cứu nạn rồi, không mong chư vị học theo, chỉ mong chư vị vì lợi ích của bản thân, liều mạng một lần. Trước kia nói tịch thu toàn bộ lương thực để dùng chung, rõ ràng không thể làm được, ta tra rồi, huyện Lam Điền năm ngoái thu hoạch tuy không phải là tốt nhất, nhưng cũng xem như là được mùa.”
“ Lần này vì cứu tế thiên tai, Vân thị bỏ ra 5000 gánh lương, cho nên ba vị thượng hộ bỏ ra 3000 gánh lương không thành vấn đề chứ?”
Hương thân vừa nghe xong xôn xao, nhất thời chưa ai dám tin, nhưng mấy nhà thượng hộ kia biết lắm, có An phủ sứ cùng bao quen viên lớn nhỏ chứng kiến, Vân thị đã nói ra không thể nuốt lời, vậy họ thì sao? Giờ lương thực chính là vàng ... Không, còn quý hơn vàng, ai mà nỡ?
Vân Chiêu không đợi họ đáp, quay sang trung hộ hương thân còn lại:” Lần này trưng thu lương thực không phải vì tham ô, mỗi một hạt lương thực sẽ đều dùng để cứu tế, được nạn dân ăn vào bụng, cuối cùng biến thành kênh ngòi thủy lợi, biến thành ao nước, biến thành guồng nước. Lương thực bị nạn dân ăn vào bụng sẽ thành đất đai mới được khai hoang, thành hoa màu mới.”
“ Chỉ cần chúng ta vượt qua được thiên tai này, chỉ cần Tần Lĩnh sừng sững vẫn còn, chỉ cần trong ngọn núi nghìn năm qua vẫn chảy ra dòng nước nuôi sống huyện Lam Điền, huyện Lam Điền chúng ta sẽ không còn cảnh nạn dân khắp nơi nữa.”
“ Mỗi người ở đây đều là hương dân trong bản huyện của chúng ta, nếu bọn họ đều chết đói, không có họ bảo hộ nữa, trong tay chúng ta dù có nhiều lương thực hơn nữa cũng ích gì ngoài việc gọi đạo phỉ tới cướp bóc?”
“ Vân thị khởi đầu chuyện này, vì thế sẽ lấy ra toàn bộ lương thực, toàn bộ tiền bạc để cứu tế nạn dân, một Vân thị trống không, ta không sợ bị đạo phỉ nhòm ngó.”
“ Nếu các ngươi không muốn cứu tế hương thân của mình, Vân thị sẽ bỏ phong tỏa con đường xuống phía nam, không giúp các ngươi kháng cự đạo tặc nữa, nói không chừng còn thu được ít tiền mãi lộ của đạo tặc đấy ...”
Vân Chiêu nói xong cả đạo lý lẫn uy hiếp, lấy ngọn đuốc trong tay Vân Phúc, trước mặt mấy nghìn cặp mắt, ném vào đống giấy.
Giấy nhanh chóng bắt lửa, quăn lại, bốc cháy, đen xì, cuối cùng thành tro bụi.
Một loạt người quỳ rạp xuống đất, hướng về Vân Chiêu vái lạy, tiếng gào khóc vang trời, đối với kẻ còn đứng không khác gì ác quỷ âm ti kêu gào đòi mạng.
Khi lửa cháy lớn nhất, không cách nào dập được nữa, Vân Chiêu hướng về phía quan viên lẫn hương thân, rống lên:” Các ngươi nhìn thấy cả rồi đấy, từ hôm nay trở đi, không còn bất kỳ ai nợ nần tiền lương Vân thị nữa, nhưng các ngươi nợ Vân thị ân tình, một ân tình lớn bằng trời! Muốn trả lại ân tình này rất đơn giản, đó là năm nay ta muốn toàn bộ các ngươi nghe ta chỉ huy, chúng ta phải đấu với lão trời già! Chúng ta phải sống!”