Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 122 - Q1 - Chương 109: Nguy Cơ Tức Là Trong Nguy Hiểm Có Cơ Hội. (1)

Q1 - Chương 109: Nguy cơ tức là trong nguy hiểm có cơ hội. (1)

Lúc này Vân Chiêu không có ý giảng giải đạo lý với đám hương thân, đối diện với thiên tai lớn, tốn công nói lý chỉ khiến chậm trễ thời gian, sụt giảm hiệu quả tự cứu.

Mô hình dân chủ ở trong sự kiện này chỉ làm hỏng việc, tạo thành hậu quả càng ác liệt hơn mà thôi.

Đương nhiên, Vân Chiêu vẫn dùng chút thủ đoạn, ví như lúc mới đầu y đưa ra công cáo ở khắp huyện Lam Điền, nói sẽ lấy toàn bộ lương thực các nhà phân phối, tất nhiên khiến toàn huyện sợ hãi.

Đến lúc này y lại chiều "lòng dân", chỉ nhắm vào thượng hộ và trung hộ, đối với hạ hộ chiếm số đông không ra tay, mà thượng hộ, trung hộ cũng không cần lấy hết lương thực, chỉ cần nộp đủ số lương thực Vân thị cần là đủ.

Như thế Vân Chiêu ắt được hạ hộ vừa thoát nạn nhiệt tình ủng hộ tránh họa giáng xuống đầu mình, trước áp lực số đông, thượng hộ và trung hộ chắc chắn có nhà nhanh chóng nộp lương thực như y mong muốn.

Khi đã có một người đem nộp, sẽ có nhà khác học theo, dần dần không ai muốn mình là số ít cả, quá trình thu lương thực của Vân Chiêu sẽ giảm bớt được nhiều trở ngại.

Loại thủ đoạn này các lãnh đạo ở đời sau rất thích dùng, bọn họ thường đặt ra mục tiêu rất cao yêu cầu cấp dưới hoàn thành, khi cấp dưới sức cùng lực kiệt chỉ hoàn thành được bảy phần, lãnh đạo sẽ rộng lượng nhận lấy mọi trách nhiệm, làm cấp dưới cảm kích.

Thực tế cấp dưới hoàn thành bảy phần mục tiêu là đã cao hơn yêu cầu của lãnh đạo cấp trên với ông ta rồi.

Loại thiệt thòi này Vân Chiêu dính rất nhiều, giờ y đem dùng với người khác.

Có lương thực, Vân Chiêu liền có sức hiệu triệu.

Khi nông nhàn, bách tính không ngại bớt vài miếng ăn đề phòng khi đói kém, ra ngoài làm việc kiếm cái ăn.

Thêm vào ai cũng cho rằng tiểu huyện lệnh của Lam Điền đã điên rồi, lúc này mà chống lại mệnh lệnh của nó sẽ vô cùng thiếu sáng suốt.

Do nhiệm vụ phân phối tới bốn đại hộ, bốn đại hộ lại phân nhiệm vụ cho hơn trăm trung hộ, rồi do trung hộ suất lĩnh hộ canh nông, điền hộ bắt đầu dựa theo yêu cầu của Vân Chiêu mang công cụ vét ao nước, đào kênh, chế tạo guồng nước, gầu nước, xe đạp nước.

Hồng Thừa Trù không rời huyện Lam Điền, Vân Chiêu biết ông ta ở trong địa bàn, nhưng lại không biết ông ta ở đâu.

“ Toàn bộ Thiểm Tây này e chẳng nơi nào có thể tập trung được 2 vạn gánh lương thực, dù có là kho phủ chăng nữa.”

“ Nếu như nói sơn trại của Hám Phá Thiên có 3000 gánh lương thực đã khiến người khác thèm đỏ mắt, vậy thì 2 vạn gánh lương thực của huyện Lam Điền không khác gì vầng mặt trời rực rỡ trên không.”

“ Đạo phỉ có năng lực tới Lam Điền cướp bóc chỉ có bốn thế lực Thánh Thế Vương, Qua Bối Vương, Nhất Sí Phi, Trấn Thiên Vương của Thương Nam mà thôi.”

“ Bất kỳ thế lực nào cũng không thể mang đi hai vạn gánh lương này, vì vậy khả năng huyện Lam Điền sẽ phải đối diện với sự hợp lực của bốn cố thế lực thổ phỉ này.”

“ Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Từ tiên sinh thời gian qua luôn ở trên Ngọc Sơn giám sát công trường lớn, cùng 500 đứa trẻ con dọn dẹp thư viện hoang phế bao năm, những đứa bé này sẽ là những học sinh đầu tiên của thư viện, sau nghe nghe nói chuyện của Vân Chiêu thì vội vàng xuống núi, đến nước cũng không kịp uống đã ném ra một vấn đề lớn.

Vì phủ nha ở huyện thành Lam Điền đang được Phúc bá sai người tu sửa, với lại Vân Chiêu không nghĩ mình nhất định phải ở huyện nha mới làm việc được, nên y lấy luôn thư phòng làm nơi làm việc, lúc này đang ngồi gặm bánh nướng xem báo cáo tiến độ xây dựng, bĩu môi nói:” Đây không phải là chuyện học sinh nên lo, mà Hồng Thừa Trù nên lo mới đúng. Tin tức huyện Lam Điền có 2 vạn đảm lương e là do ông ta phát tán ra, người này rất thích lập kỳ công qua một trận, học sinh muốn xem thủ đoạn của ông ta.”

“ Ngươi chớ có lơ là, một khi lương thực xảy ra vấn đề, ngươi sẽ thành tội nhân thiên cổ của huyện Lam Điền đấy.” Từ tiên sinh thấy Vân Chiêu dửng dưng thì sốt ruột vạn phần:

Van Chiêu đặt văn thư xuống, rót nước cho tiên sinh:” Nếu như nói học sinh đốt hết giấy nợ Vân thị, đối đầu với cả thiên hạ tranh mạng với trời, đều không phải là mục đích thực sự của học sinh, tiên sinh sẽ nghĩ sao?”

Từ tiên sinh đã đưa cốc nước lên miệng còn dừng lại, nghiêm mặt nói:” Ngươi lấy sinh tử toàn bộ bách tính trong huyện ra đánh cược sao?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Học sinh hết cách, người phải cứu nạn quá nhiều, một khi trong huyện bắt đầu công khai cứu tế, lập tức thu hút người không sống được ở nơi khác ùn ùn kéo tới.”

“ Đến khi ấy huyện Lam Điền có bao nhiêu lương thực cũng không đú. Tiên sinh cứ nghĩ mà xem, giờ toàn bộ Quan Trung đều gặp thiên tai, nay vẫn là mùa đông, huyện Lam Điền có thêm hơn 5 vạn nạn dân.”

“ Đợi mùa xuân tới, bách tính Quan Trung phát hiện không trông đợi được gì vào vụ xuân, sẽ có bao nhiêu người chen lấn tới huyện Lam Điền tựa hồ có lương thực? Một vạn, hai vạn, thậm chí mười vạn người đổ tới huyện Lam Điền cũng không lạ gì.”

“ Tới lúc đó học sinh có vét sạch toàn bộ lương thực trong huyện cũng không cách nào giúp họ cầm cự tới khi thu hoạch. Cho dù mùa hè được mùa, sức một huyện làm sao mà nuôi được nhiều người thế, riêng huyện Lam Điền đã có hơn 4 vạn 3 nghìn miệng ăn.”

“ Ngươi không thể biến ra được lương thực, vậy lại dùng cách cũ của tổ tiên ngươi sao?” Từ tiên sinh hít sâu một hơi, hỏi lại lần nữa : “ Ý ngươi là chuẩn bị cướp của bốn tên cự khấu Thánh Thế Vương, Qua Bối Vương, Nhất Sí Phi, Trấn Thiên Vương ?”

Vân Chiêu làm động tác dang tay bất đắc dĩ: “ Tiên sinh, giờ quanh huyện Lam Điền chỉ có bốn thế lực này là Vân thị chưa đối phó được, nếu có thể thu hút bọn chúng tới hết đây, với chúng ta mà nói là chuyện tốt. Nếu chúng không tới, huyện Lam Điền sẽ mãi mãi sống nơm nớp dưới sự uy hiếp bất kỳ lúc nào, thế thì làm sao có thể yên tâm làm việc.”

“ Nếu như Hồng Thừa Trù đã đột nhiên thành tổng đốc Duyên Tuy, trong tay đột nhiên có binh quyền, ông ta có vẻ còn là thống soái không tệ, lại có lòng diệt cường đạo, vì sao học sinh không tính toán một chút.”

“ Đợi khi bốn thế lực này bị Hồng Thừa Trù quấn lấy, học sinh mưu đồ sáo huyệt của chúng thì có làm sao?”

Từ tiên sinh cuối cùng cũng uống cốc nước đã để bên mép rất lâu, khẽ thở dài: “ Quá mạo hiểm, lực lượng của Vân thị ngươi tấn công bất kỳ thế lực nào cũng không đủ, vậy mà còn phân binh bốn phía.”

“ Tiên sinh, Vân thị trước kia không đủ sức, nhưng bây giờ thì khác rồi, vì học sinh có nhâm tâm, có bách tính, không phải tiên sinh luôn dạy con bách tính mới là nguồn sức mạnh của một vương triều sao?” Vân Chiêu ung dung thêm nước cho tiên sinh: “ Tiên sinh thử nói xem, nếu như đám Mãnh thúc của học sinh muốn dẫn bách tính tới ổ thổ phỉ lấy lương thực, họ có dám đi không? Cho dù là bách tính bản thổ của huyện Lam Điền không dám, vậy những lưu dân phải bỏ quê đi kiếm ăn có dám không?”

Từ tiên sinh tay run run, nước sánh ra ngoài, đặt mạnh cốc xuống bàn, chỉ mặt Vân Chiêu: “ Giờ ngươi đã là quan viên đàng hoàng, tại sao tặc tính chưa sửa, ngươi định dẫn toàn bộ bách tính huyện Lam Điền cùng làm đạo phỉ à?”

“ Học sinh không có tâm tư đó, thế nhưng thói đời này muốn sống tốt, không thể không hung ác một chút. Tiên sinh, ngày sau Lam Điền sẽ trồng lượng lớn lương thực mới, lúc đó càng khiến nhiều kẻ nhòm ngó hơn, nếu như không có dũng khí bảo vệ thành quả của mình, vậy chỉ còn một đường ... Chết. “ Vân Chiêu mặt nhỏ đanh lại, đằng đằng sát khí: “ Ở cái thời loạn này, kẻ nào không dốc sức chiến đấu ... Chết!”

….. …..

Bình Luận (0)
Comment