Vân Chiêu thái độ càng cứng rắn hơn: “ Học sinh không thể cho tiên sinh lương thực được, cho dù trong tay con có lương thực, có rất nhiều, nhưng không thể cho dù chỉ một hạt. Nay gần như toàn bộ bách tính trong huyện Lam Điền đóng quân bên kho lương nhìn chằm chằm bảo vệ lương thực của họ, vì lưu dân ùn ùn kéo tới làm họ sợ lắm rồi.”
“ Mỗi ngày số lương thực lấy ra đưa tới công trường được trăm người đức cao vọng trọng do bách tính đề cử ra, họ không lấy tiền công, không lấy lương thực, nhưng chủ động giám sát toàn bộ quá trình sử dụng mà các nơi hiến lên. Đừng nói học sinh là huyện lệnh, cho dù là hoàng đế tới đây cũng đừng hòng lấy được một hạt lương thực, lương thực này chỉ để nuôi một vạn người ở công trường thôi.”
Từ tiên sinh thống khổ rên lên: “ Nhưng đều là mạng người cả ....”
“ Không sai, lương thực chính là mạng người của huyện Lam Điền, cho người khác lương thực, bằng với lấy mạng của người trong huyện, học sinh là huyện lệnh huyện Lam Điền, trước tiên phải quản tính mạng bách tính của mình đã. “ Vân Chiêu hết sức bình tĩnh trả lời: “ Học sinh đang muốn đóng cửa biên cảnh Lam Điền, không cho lưu dân vào nữa.”
“ Ngươi là tên súc sinh vô nhân tính. “ Từ tiên sinh đùng đùng nổi giận rống vào mặt Vân Chiêu, có điều, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay rung bàn làm việc của Vân Chiêu mấy cái, gương mặt đầy thống khổ: “ Ta nói không lựa lời rồi .... Chỉ là có lưu manh ác bá ở Lam Điền thừa cơ ức hiếp những nữ tử kia ...”
“ Học sinh nghe hương dân báo rồi, nhưng không phải chúng ức hiếp xong vẫn cho người ta lương thực sao? “ Vân Chiêu bình thản đáp:
“ Ngươi ... ngươi ... “ Từ tiên sinh trừng trừng nhìn y rồi phất tay áo bỏ đi:
Vân Chiêu buông tiếng thở dài, ném công văn sang bên, nằm bò xoài ra bàn không nhúc nhích.
Đã từng có thời y dùng lời lẽ đầy nhiệt huyết cùng phẫn uất ấy nói chuyện với lãnh đạo, khi ấy y thấy lãnh đạo là thứ máu lạnh vô dụng không quan tâm tới người dân, giờ tới lượt y bị tiên sinh chửi mắng, Vân Chiêu đột nhiên nhận ra, lãnh đạo bị mình chửi mắng thật đáng thương.
Giờ y hiểu rồi, càng vào lúc gian nan, càng phải chú trọng kỷ luật và quỷ củ.
Chuyện bình thường có thể thông cảm, vào lúc này không thương lượng gì hết, chuyện bình thường có thể dàn xếp thì lúc này phải cấm chỉ.
Nguyên nhân những điều luật đầu tiên xuất hiện là do liên quan tới sinh tử, cũng là do liên quan tới phân phối thức ăn, đây là chuyện rất tàn khốc.
Trước Tết, Vân Chiêu nghĩ rằng mình còn chút thời gian, đến khi người ở cao nguyên Vị Bắc tràn xuống đã đoạt hết thời gian của y rồi.
Hiện toàn bộ đạo phỉ của Vân thị đã thành đoàn luyện, đoàn luyện sứ là Vân Mãnh ngày ngày thao luyện, Vân Chiêu từ chối hắn làm huyện thừa, giao chức vụ này cho Chương Thiên Hùng của Tây Hương, Lưu thị của Đông Hương làm chủ bạ, Hà thị của Nam Hương làm điền lại.
Những chức vụ lớn nhỏ khác trong huyện nha cũng bị trung hộ dưới bốn đại hộ phân chia sạch.
Lợi ích phải chia đều, có thế chính lệnh của Vân Chiêu mới có thể tới được từng người trong thời gian ngắn nhất.
Nhìn thấy thảm cảnh của lưu dân, người trong huyện không ai kháng cự lại mệnh lệnh của Vân Chiêu nữa, dù mệnh lệnh có bất hợp lý tới mấy cũng tốt hơn là phải bỏ quê hương đi làm lưu dân cả ngàn lần.
Đến ngày 27 tháng 1, Vân Chiêu hạ lệnh chiêu mộ 6000 lưu dân khai hoang, lưu dân hạnh phúc khóc lóc vang trời, vậy là được sống rồi, ai cũng biết làm việc cho huyện đại nhân là có cái ăn.
Ngày 29 tháng 1, Thương Nam cự khấu Trấn Thiên Vương Lưu Hùng dẫn 600 tên cường đạo nhân đêm tối tấn công huyện Lam Điền, giữa đường bị đoàn luyện sứ Vân Mãnh phục kích, đánh tan kẻ xâm phạm, mố ít lẻ tẻ bỏ chạy, tới khi trời sáng, 600 cái đầu lâu không sót tên nào bị treo ở bên cảnh huyện Lam Điền, tức thì khiến dân phỉ rúng động.
Ngày 09 tháng 2, Trần Thiên vương Lưu Hùng, Thánh Thế vương Trương Hàn, Qua Bối vương Trần Cổn, Nhất Sí Phi Hàn Diệu Phi phái sứ giả tới, đòi 1 vạn gánh lương thực, nếu không đại quân tới đâu, một tấc cỏ cũng không còn.
Tiểu huyện lộ phẫn nộ, chém chết sứ giả của Thánh Thế vương là Nhị đương gia Bành Trạch cùng ba tên tùy tòng, đánh gãy tứ chi của sứ giả Nhất Sí Phi, khoét mắt, cắt tai mũi, chỉ để lại cái miệng về chuyển lời cho cự khẩu Thương Nam, huyện Lam Điền nhiều lương thực, nhưng không cho một hạt.
Ngày 10 tháng 2, Vân Chiêu triệu tập toàn bộ thợ rèn trong huyện, thu gom toàn bộ đồ sắt không thiết yếu trong huyện, dốc sức chế tạo binh khí, chuẩn bị dùng sức toàn huyện chống lại bốn tên cự khấu Thương Nam, đồng thời phái khoái mã cầu viện tri phủ Tây An ... Nhưng không có kết quả.
Ngày 12 tháng 2, Vân Chiêu lại lần nữa hạ lệnh chiêu mộ những lưu dân dũng cảm dám chiến đấu, hứa sau khi công phá trại tặc nhân, ai ai cũng có thưởng, hơn nữa còn lấy quân công luận thưởng, quan trọng nhất là, người có quân công, cả nhà sẽ được lập hộ tịch ở huyện Lam Điền, ruộng do huyện nha khai hoang được sẽ phân phối theo quân công.
Tức thì lưu dân ào ạt tranh nhau tham gia, ai cũng biết có hộ tịch ở huyện là được huyện lệnh quản miếng ăn rồi, dù có chết người nhà cũng sẽ có cơ may sống sót.
Hồng Thừa Trù bỏ văn thư xuống nói với tham tướng Lương Hà: “ Bác Chi thấy vị huyện lão gia tám tuổi bản quan đề bạt ra sao?”
Lương Hà nói đũng hai chữ: “ Không đơn giản.”
Hồng Thừa Trù xem văn thư lần nữa, tấm tắc nói: “ Đâu chỉ không đơn giản, nếu toàn bộ huyện lệnh Đại Minh có một nửa quyết đoán này thôi, quốc thế Đại Minh đâu tới mức này.”
“ Tiểu huyện lệnh chiêu mộ đoàn luyện, lại mộ lưu dân làm lính, tuyên bố thưởng lớn kích động lòng người, nhìn bề ngoài thì sĩ khí ngùn ngụt, binh cường mã tráng thật đấy, nhưng một khi lên chiến trường, không có binh tốt kinh nghiệm áp trận, đám nông phu đó tan rã rất nhanh, nhiều minh chứng rồi. “ Lương Hà nghi ngại, hắn cũng nghe đồn thổi bị tiểu huyện lệnh này là lợn rừng tinh hạ phàm, bản lĩnh thông thiên triệt địa, chỉ cười mà thôi, hai năm qua tinh tú hạ phàm bị hắn chặt đầu không dưới mười tên:
“ Chớ coi thường con lợn rừng đó, đợi ngươi gặp nó rồi, đợi khi nào gặp nói, ngươi sẽ hiểu thôi. “ Hồng Thừa Trù giọng âm u: “ Thậm chí bản quan còn đoán, kẻ hai lần cướp Minh Nguyệt lâu là nó đấy.”
Lương Hà chấn kinh: “ Vậy thì càn rỡ quá, sao đại nhân lại để yên cho nó.”
“ Vấn đề là ở không có bất kỳ bằng chứng nào, bản quan chỉ dựa vào vài sự kiện tình cờ mà suy đoán, thuần túy suy đoán mà thôi. Giờ cái chức huyện lệnh của y đã được xác lập rồi, văn thư bổ nhiệm của lại bộ đã tới Tây An, dù bản quan có muốn bắt nó hỏi tội, cũng phải báo tam ti, do bệ hạ tài quyết. Ài, e là bị giải tới kinh sư diện thánh, nó chẳng những không bị hỏi tội, thậm chí còn được trọng thưởng! Dù sao lần này hắn phá gia cứu ạn, một khi được tri phủ Tây An báo lên triều đình, sẽ thành tấm gương trung dũng, tội trạng nhỏ đáng gì. “ Hồng Thừa Trù vừa nói vừa vuốt ra, có vẻ cũng đắc ý lắm:
“ Vân thị tử cho dù thông tuệ tới mấy, nhưng tuổi lại còn nhỏ ...”
“ Không sao, ngươi chưa biết rồi, Vân thị là một gia tộc cổ xưa của huyện Lam Điền, nó còn là tộc trưởng, cho dù là ta đem chức huyện lệnh này cho người khác thì cũng chỉ là huyện lệnh hữu danh vô thực mà thôi, đừng nói nó thông tuệ như vậy, dù nó có là thằng ngốc chăng nữa, chức huyện lệnh này vẫn thuộc về nó mà thôi.”
“ Nếu đại nhân đã coi trọng đứa bé này như thế, vì sao ...”
“ Lần này diệt tứ đại khấu nằm trong kế mưu của bản quan rồi, biểu hiện khiến người ta chấn kinh của nó chỉ làm sách lược thêm hoàn mỹ thôi, Lương Hà.”
“ Có mạt tướng!” Lương Hà quỳ một chân xuống:
“ Truyền lệnh ta, xuất binh Phượng Hoàng Sơn. “ Người biết biến nguy hiểm thành cơ hội không chỉ có Vân Chiêu, Hồng Thừa Trù cũng biết: