Nghe nói huyện lệnh đại nhân đắc tội với bốn tên cự khấu Thương Nam, lòng người trong huyện tức thì hoảng loạn, lưu dân có thể không biết bốn tên này, chứ là người bản huyện thì còn lạ gì.
Cái đất Thương Nam núi cao đường hiểm, xưa nay là nơi đạo phỉ chiếm cứ, bọn chúng khác với đạo phỉ ở bình nguyên, vì bọn chúng khởi sự từ rất lâu rồi Trấn Thiên vương Lưu Hùng, Thánh Thế vương Trương Hàn, Qua Bối vương Trần Cổn, Nhất Sí Phi Hàn Diệu Phi chẳng phải là đạo tặc bình thường.
Tổ tiên bốn người này vốn là quân hộ Đại Minh, vì nhiều nguyên nhân mà bỏ quân ngũ, cuối cùng luân lạc thành tặc khấu.
Bốn nhà này đồng lòng với nhau, chiếm cứ vùng Thương Nam, Lạc Nam tự thành vùng trời đất riêng, quan phủ từng nhiều lần vây giết, nếu không vồ hụt thì cũng trúng phục kích của đạo tặc, đánh cho tan tác quay về.
Cho dù giờ đây với năng lực cầm quân của Hồng Thừa Trù thì cũng không thể có kết quả tốt, mãnh long không áp được địa đầu xà.
Nhưng nếu đám cự khấu này rời núi thì thực sự thành hổ xuống đồng bằng bị chó khinh rồi.
Vân Chiêu tin, Hồng Thừa Trù chỉ đợi cơ hội này thôi.
Hai vạn gánh lương cơ mà, ai có thể kìm lòng được, có được số lương thực này, thực lực của bọn chúng tăng lên gấp 10 lần, khi đó Thương Nam là cái gì, chúng có thực lực uy hiếp tới phủ Tây An.
Dưới cám dỗ lớn như vậy, đám đạo tặc tham lam tầm nhìn hạn hẹp làm sao cầm lòng được.
Ngay từ đầu Vân Chiêu đã chẳng hề có ý định chọi cứng với bốn tên cự khấu này, một khi đánh nhau, chết toàn là người mình, không đáng.
Nếu có Hồng Thừa Trù rình rập ở bên, y không đoạt công của loại người này, song lương thực thì không thể không tranh đoạt.
Đối với bách tính huyện Lam Điền, lưu dân mà nói, vì tranh giành lương thực mà mất mạng là chuyện có lãi, nhất là tới đại trại cường đạo cướp lương thực, là một trải nghiệm cả đời chỉ có một lần.
Vân Chiêu dám đảm bảo, bọn họ chỉ cần cướp được một lần là nghiện luôn, lần sau đừng nói là đi cướp trại trống, dù là một cái trại đầy cường đạo, bọn họ cũng dám cầm vũ khí xông lên.
Cuối cùng sẽ thành truyền thống.
Khi mà bách tính một vùng lúc nào cũng nghĩ cách đi cướp của người khác, gặp phải kẻ tới xâm lược, bọn họ sẽ không sợ, mà còn mừng thầm.
- Đường xá trong Tần Lĩnh kỳ thực tương thông, chẳng qua là quan phủ không biết mà thôi, nếu như xuất phát từ cốc khẩu Đông Sơn, sau khi hướng về phía tây 30 dặm, vượt qua 4 ngọn núi, sẽ tới Hắc Sơn ở Thương Lạc, đó chính là địa bàn của Trấn Thiên Vương.
“ Lần trước hắn ỷ vào ở gần chúng ta, cho nên mới dùng 600 người làm tiền trạm, không ngờ bị chúng ta dễ dàng đánh bại như thế, mới đành liên hợp với ba nhà khác ...” Vân Mãnh đứng bên bản đồ giảng giải, hắn thuộc làu làu thế lực đạo phỉ xung quanh huyện Lam Điền, đám bốn cự khấu kia mới chiếm lĩnh Thương Nam mấy chục năm, Vân thị thì làm cường đạo mấy trăm năm rồi, hiểu biết về Tần Lĩnh hơn xa bất kỳ quan phủ hay đạo phỉ nào:
Vân Chiêu chỉ một con đường nhỏ trên bản đồ hỏi:” Liệu đám Trấn Thiên vương có đi đường này đánh lén chúng ta không?”
“ Chuyện này là tất nhiên, Vân thị ta đứng đầu huyện Lam Điền, không diệt được nhà ta, bọn chúng không cách nào chấn nhiếp được người khác, lúc đó sẽ rơi vào khổ chiến.”
“ Vậy có con đường nào thông tới Thương Lạc mà chỉ chúng ta biết, đạo phỉ lại không biết không?”
Vân Mãnh gật đầu:” Có, nhưng mà không dễ đi chút nào.”
“ Có là được rồi, không dễ đi tức là đi được, trong lưu dân chúng ta thu nhận, đa phần là người trên cao nguyên, đều giỏi đi đường núi, vậy chúng ta có thể tập kích nhà nào trong bốn nhà đó?”
Vân Tiêu phả ra một ngụm khói, cười rất đểu:” Có một con đường thông thẳng tới Kim Ti Hạp Thương Nam, nơi này là sào huyệt của Qua Bối vương, cực kỳ giàu có, tên này là đạo tặc lâu đời nhất bốn tên, chẹt yếu đạo giao thông, làm ăn khá lắm, song đường đi cũng là xa nhất, phải tới 300 dặm.”
Vân Chiêu bây giờ nghe thấy giàu có với nhiều lương là muốn chảy nước dãi:” Vậy bỏ qua ba nhà kia, chúng ta cướp thẳng của Qua Bối vương luôn đi.”
Vân Tiêu nhắc:” Đường xá là vấn đề đấy.”
“ Khi đi thì đi đường núi, lúc về Hồng Thừa Trù hẳn là đã diệt được bốn tên tặc khấu rồi, lúc đó chúng ta có thể đi đường lớn.”
“ Được, lần này lão nô đi một chuyến, trong nhà tổn thất quá lớn rồi, phải bù đắp.” Phúc bá trước nay ít khi quản chuyện ngoài nhà, lần này tỏ ra rất nóng ruột, gõ gõ tàn thuốc, cắm tẩu vào thắt lưng, chỉ Vân Hổ, Vân Giáo:” Hai người các ngươi mang 500 người đi theo ta.”
Vân Chiêu xua tay:” 500 người không đủ, nếu là sào huyệt trăm năm, tích góp chắc nhiều lắm, cái gì dùng được thì khuôn về hết, không được bỏ lại.” Rồi lại bảo Vân Mãnh và Vân Tiêu:” Cháu phải đích thân trông coi kho lương mới yên tâm được, mẹ cháu cùng toàn bộ gia quyến sẽ chuyển vào Thang Cốc lánh tạm. Vân gia trang tử giao cho Báo thúc, Vân Dương, nếu có tặc khấu tới, không đánh được thì lui lên Ngọc Sơn, nếu chỉ là nhóm nhỏ, giết hết bọn chúng, không để chúng tàn hại thôn nhỏ ...”
Chuyện trong nhà không cần quản nữa, thấy thiếu gia đã có an bài cẩn thận, Phúc bá nóng lòng dẫn Vân Hổ, Vân Giao rời phòng ...
Đến khi trời sáng, người Vân gia trang tử ít đi rõ rệt, ngay cả lưu dân cũng chỉ còn ít phụ nhân trẻ nhỏ, trai tráng đã theo Vân Phúc vào rặng Tần Lĩnh, già yếu ở lại cao nguyên Vị Bắc chờ chết, hoặc là đã chết.
Hồ chứa nước cực lớn ở Bắc Hương đã xây dựng xong, toàn bộ Bắc Hương thêm vào Lưu Dân hơn một vạn người lao động ở công trường một tháng, nay đã có hiệu quả.
Người ở lại công trường chỉ còn thợ đá, thợ mộc, thợ rèn, thợ xây có chút tay nghề thôi, người khác đã được điều đi hết cả.
Bánh xe nước lớn đã được làm xong, mỗi cái cánh quạt đã cao bằng hai người trưởng thành, chỉ còn đợi hồ tích trữ đủ nước sẽ mở cổng, để đưa nước phun ra đưa lên nơi cao.
Mười mấy thợ mộc trèo lên bánh xe nước, tay cầm đinh cầm búa gõ cồng cộc, sửa lại những chỗ còn chưa ổn.
Một số thợ rèn đang chỉ huy vài tráng hán lắp trục nặng nề lên đài đá vững chắc.
Đài đá này do thợ đá dùng từng búa từng búa một đục ra, mỗi tảng đá được đo đạc hết sức tỉ mỉ, khi ghép vào nhau hết sức vừa vặn, Vân Chiêu đích thân kiểm nghiệm, chỗ ghép vào nhau thậm chí không thể lách lưỡi dao qua được, làm y tán thưởng không thôi, dưới tình huống không có bất kỳ máy móc hiện đại nào, có thể làm tới mức này chỉ có thể nói là kỳ diệu.
Trời lạnh nứt đá, dù mặc áo bông dày, gió núi quái ác vẫn kiếm được khe hở chui vào hành hạ người ta, song không ai lười nhác, sáu con trâu kéo cái lu đá nghiền chặt đập nước.
Trời không có tuyết, không có mây, mặt trời treo cao tỏa nắng mà chẳng có tí hơi ấm nào, Vân Chiêu đứng trên đập có nửa canh giờ mà chóp mũi đỏ chót, hắt xì mấy chục cái.
Ở nơi này nếu không vận động, chết cóng là nhẹ.
Vân Chiêu bắc tay làm loa hô át đi tiếng gió: “ Lão bá bá, khi nào nước băng mới tan ra?”
Một thợ đá già lưng còng chắp tay với Vân Chiêu: “ Hồi bẩm huyện lệnh, mỗi năm đầu tháng hai mùng 8 là nước suối tan băng, khi hoa hạnh nở, tuyết ở mặt bắc Ngọc Sơn sẽ tan trước, tới 25 tháng 3, lũ xuân sẽ kết thúc, nước suối trở lại bình thường.”
“ Thế nửa tháng có đủ làm đầy hồ chứa nước không?”
“ Cái này thì tiểu lão nhi không biết được.”
Vân Chiêu kiễng chân nhìn thượng du hồ chứa nước, ở nơi đó gần vạn người đang làm việc, Vân thị suất lĩnh hương dân, lưu dân dọn bùn từ sáu mươi ba ao nước lớn nhỏ, còn đào thêm 28 ao nước mới.
Theo như tính toán của nông hộ kinh nghiệm nhất cùng điền lại nha môn, nếu như toàn bộ số ao nước, hồ chứa nước đều được chứa đầy, sẽ đủ nước tưới cho 16 vạn mẫu đất.
Nghĩ tới đó Vân Chiêu hướng ánh mắt lên Ngọc Sơn phủ tuyết trắng, hai tay chắp lại thành kính cầu xin ngọn núi đã nuôi nấng huyện Lam Điền cả vạn năm này lần nữa thể hiện sự nhân từ của nó.
Bốn hồ chứa nước, hơn 630 dặm kênh, 121 bánh xe nước, 26 máng dẫn nước gỗ đưa nước lên chỗ đất cao, đều đang được tích cực xây dựng.
Theo Từ tiên sinh ở ngoài nửa tháng trời chạy khắp nơi về báo, hiện giờ ai ai cũng nỗ lực, dù cả đại hộ cũng dốc hết sức, không làm ăn gian dối.
Điều này không làm Vân Chiêu bất ngờ, một khi hệ thống thủy lợi có tác dụng, được lợi nhất là họ.