Ngủ tới nửa đêm Vân Chiêu đột nhiên bị Tiền Thiểu Thiểu kéo dậy, xưa nay Vân Chiêu hay cáu kỉnh khi ngủ dậy, thế nên định cho nó một cái đạp, thì thấy cửa sổ đã bị Tiền Thiểu Thiểu mở ra ...
Ngoài trời đen xì xì bắt đầu lác đác bông tuyết trắng, tựa như tinh linh đang nhảy múa.
“ Tuyết rơi rồi ... “ Vân Chiêu reo lên lao ra ngoài sân, giơ hai tay ra hứng bông tuyết lạnh cóng tay, cười ha hả chỉ tay lên trời chửi mắng: “ Lão trời già chó má, coi như còn nể mặt lão tử, không có mưa nhưng có tuyết cũng được rồi, hi vọng trận tuyết này nhiều một chút, lâu một chút.”
Tiền Thiểu Thiểu chạy theo phía sau khoác áo lông cừu lên người Vân Chiêu, cẩn thận đội mũ cài cúc cho y: “ Đại nương tử chập tối về trang, bày bàn cúng, kính hiến Nguyệt thần, kết quả là canh ba thì trời âm u, không lâu sau thì có tuyết, thiếu gia xem, mặt đất cũng trắng rồi, thiếu gia, bàn cúng vẫn còn đấy hay là thiếu gia ra lạy mấy cái?”
“ Thôi đi, buổi sáng ta vừa mới chửi rủa ông ta, bây giờ lại đi bái lạy ông ta, sẽ bị người ta cho đấy. “ Vân Chiêu vừa nói tới đó thì một cơn gió mạnh cuốn tới mang theo tuyết thốc vào mặt bay cả vào cổ họng, làm y ho mấy phát liền, chạy vội vào phòng, chui tọt vào trong, giận cá chém thớt với Tiền Thiểu Thiểu: “ Đồ khốn kiếp, mau đóng cửa sổ lại.”
Trời đã đổ tuyết, trong lòng Vân Chiêu yên tâm hơn một chút, vừa vặn ngủ một giấc, giải mệt nhọc lo âu thời gian qua.
Trẻ con tám tuổi đang vào lúc ham ngủ, ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thân thể và trí não.
Vì thế huyện lão gia đánh liền một giấc tới trưa ngày hôm sau, ngủ đẫy mắt rồi mới ngáp một tiếng sảng khoái thức dậy, vừa vặn eo thì nghe thấy trong sân có tiếng nữ tử nô đùa.
Mặc áo ấm vào mở cửa sổ ra, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh, mang theo mùi ẩm ướt âoh vào mặt, cực kỳ khoan khoái, không kìm được rùng mình một cái, chút buồn ngủ sót lại trong người tan biến sạch.
Ngoài kia tuyết trắng đầy trời, Tiền Đa Đa cùng đám tỷ muội của y đắp người tuyết ở tiền viện, chả biết là muốn đắp thành cái gì nữa, quá trìu tượng, Vân Chiêu không hiểu.
Tiền Đa Đa má đỏ hây hây vì ở lâu trong trời lạnh, mấy lọn tóc rối bị mồ hôi chảy ra dính bết vào trán, tiếng cười cũng rất dễ nghe, làm người ta rất muốn đè nó xuống tuyết trắng muốt dày vò một phen.
Có điều đánh giá lại thân thể vừa lùn vừa béo của bản thân, Vân Chiêu từ bỏ suy nghĩ này, dù sao giờ y chưa đánh lại Tiền Đa Đa cao hơn mình một cái đầu.
Vân Chiêu ra ngoài, cẩn thận né tránh đám tiểu ma nữ ở tiền viện, nam nhân trong nhà gần như đã đi hết nên đám nữ tử không bỏ lỡ cơ hội mở rộng địa bàn, lúc này đi ngang qua để bị phát hiện, thế nào cũng bị ném cho vài quả cầu tuyết, 1 chọi 13 lại còn có Tiền Đa Đa à? Vân Chiêu chả dại thế.
Con sông nhỏ chảy ngang qua trước Vân gia đại viện đầy thêm mấy phần, dòng nước trong veo vui sướng chảy băng băng, Vân Chiêu thò tay sờ thử, lạnh buốt tim, cơ mà thích, chưa bao giờ chạm vào nước có cảm giác khoan khoái như thế, không chỉ mình y, nhiều người khác đang làm vậy, ai nấy cười rạng rỡ. Tuyết vẫn rơi, nhưng già trẻ đều đỏ ra ngoài, không khí hết sức nhộn nhịp.
Vân Báo nhíu chặt mày.
Toàn bộ Vân thị chỉ có một mình hắn không vui, ngay cả canh gà mà Vân Nương chuyên môn chuẩn bị cho hắn để tẩm bổ cũng không có tâm tư uống.
Vân Chiêu mò được một miếng thịt gà trong bát, vừa ăn vừa hỏi:” Báo thúc, tuyết rơi là chuyện tốt, vì sao thúc không vui?”
Vân Báo chỉ dãy Tần Lĩnh: “ Ngươi có 3500 thủ hạ đang bôn ba trong Tần Lĩnh, trận tuyết lớn này đủ chôn vùi họ, ngươi không lo à?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Thúc đừng lo, dựa vào tốc độ của họ thì hai ngày trước đã tới Kim Ti Hạp.”
“ Vậy thì càng đáng lo, Hồng Thừa Trù ở Phượng Hoàng Sơn chưa có tin tức gì truyền về.”
“ Đã bắt đầu rồi.”
“ Sao ngươi biết? “ Vân Báo tuy ở nhà dưỡng thương, song thủ hạ hắn rất nhiều, không tin Vân Chiêu có tin tức linh động hơn:
“ Vì lương thực của ông ta không nhiều, vậy mà ông ta không tìm cháu đòi quân lương, cũng không thấy có tin tức có quan binh cướp bóc bách tính, vậy thì chứng tỏ trong tay ông ta có quân lương, ở đâu ra? Cháu nghĩ ông ta đã đánh bại đám cự khấu Thương Nam, Lạc Nam rồi, hơn nữa thu hoạch còn rất phong phú, khi chúng ta sứt đầu mẻ trán, có lẽ ông ta ở trong đại trại ăn thịt uống rượu.” Vân Chiêu nói rất thoải mái, dù sao chuyện mình không thể khống chế, thế thì phải để lòng thoáng đạt, tin tưởng vào thủ hạ của mình có thể chém gai góc tiến lên hoàn thành nhiệm vụ, mình chỉ cần đợi họ trở về là được.
Đương nhiên, nếu như chuyện thất bại, Vân Chiêu sẽ nhận trách nhiệm đầu tiên, sau khi tự trách, ai cần xử phạt thì xử phạt, ai cần an ủi thì an ủi, phải xem tình huống mà quyết định.
Cho tới giờ Vân Chiêu vẫn không cho rần mình cần chịu trách nhiệm với thượng cấp, dù là Hồng Thừa Trù hay Trương Đạo Lý, y chỉ có trách nhiệm với bách tính mình quản hạt.
Trận tuyết này rất lớn, vượt ngoài sự tưởng tượng của Vân Chiêu, đi trưa y ra ngoài thì tuyết đã dày một tấc rồi.
Đương nhiên, đó là vì Vân gia trang tử quá gần Ngọc Sơn, bình nguyên ở xa thì tuyết không lớn như thế, có điều đất trời vẫn phủ một màu tuyết trắng mênh mông.
Trận tuyết này hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề độ ẩm của đất ở Vân gia trang tử, nhưng các nơi khác trong huyện có chuyển biến hay không, phải đợi địa phương báo lên.
Trong chuồng lợn của Vân thị rất đông người ở, với họ mà nói đây là may mắn, ba người ôm con lợn to ngủ rất ấm áp.
Khi một phụ nhân nhe răng cười xấu hổ với Vân Chiêu, dưới bụng lợn hai ba đứa bé, một đứa nhỏ chóp chép bú sữa lợn, Vân Chiêu thấy lòng xót xa:” Trông coi lợn cho tốt, mang nhiều rơm tới.”
Dặn xong đi ngay, không nỡ nhìn cảnh đó thêm, con người không nên sống như vậy.
Tuyết vẫn rơi, phủ một màu trắng tinh khôi lên vạn vật, như muốn che đậy những thứ không hay phía dưới.
................. ..............
Hồng Thừa Trù ngồi trong đại trướng, tay cầm dao xiên qua cái chân cừu, đặt trên chậu than nướng từng chút một, chín đến đâu ghé miệng ăn tới đó, quá trình này rất tốn thời gian.
Cả đại trướng trung quân chỉ có một mình ông ta, vẻ mặt chuyên tâm nghiêm túc.
Thi thoảng có tiếng cầu xin bị gió núi trong sơn cốc thổi tới, rơi vào tai Hồng Thừa Trù, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Tham tướng Lương Hà vén cửa đi vào, toàn thân không khác gì người tuyết, chòm râu cũng đã kết băng, khom người nói:” Bẩm đô đốc, đã chặt đầu 3000 tên rồi.”
Hồng Thừa Trù chẳng ngẩng đầu lên, chỉ bồn than bảo Lương Hà đi vào sưởi ấm.
Lương Hà thấy trong đĩa còn có ít thịt cừu, rút dao ra học Hồng Thừa Trù, vừa nướng thịt vừa ăn.
Hồng Thừa Trù đem miếng thịt mình đã nướng chín cho Lương Hà, còn mình lấy miếng thịt của Lương Hà nướng tiếp.
“ Trận tuyết này giúp chúng ta một chuyện lớn, cũng giúp cả con lợn rừng kia, chẳng biết là vận may của chúng ta hay là của nó.”
Lương Hà cười ha hả:” Tất nhiên là của đô đốc rồi, mạt tướng bất kế thế nào cũng không ngờ lại xảy ra chuyện tốt như thế, chỉ trong một đêm đã lấp kín hèm núi, làm đám tặc nhân thành ba ba trong giọ.”
“ Trước đó ta nói chỉ giết 3000 tên lão tặc là vì ổn định lòng tù binh, để chúng không làm loạn thôi, giờ giết nốt đi, hừm, tặc khấu rơi vào tay lão phu thì đừng mong sống sót.” Hồng Thừa Trù thấy chịt đã chín, đưa lên cắn, vừa nhai vừa nói, ông ta chưa bao giờ có chút thương xót nào với đám phản tặc:
Bất kể nguyên nhân gì, loạn thần tặc tử ... Chết!