Lương Hà đặt chân cừu đã gặm một nửa xuống vội vàng rời đại trướng, quát tháo một hồi quay về quân trướng, thấy khuôn mặt như đúc từ sắt của Hồng Thừa trù lộ vẻ đăm chiêu, không hiểu hỏi:” Đô đốc đã thắng trận, vì sao vẫn mặt ủ mày chau như thế?”
Hồng Thừa Trù buông một tiếng thở dài:” Thành bởi tuyết lớn, bại cũng bởi tuyết lớn, trận tuyết này giúp đại quân ta tiễu giặc thành công, song lại chặn đường tiến của quân ta. Tiễu tặc chỉ là chiến công, tướng sĩ tắm máu chiến đấu phải có chút lợi gì đó, mới tiếp tục theo bản quan.”
“ Nay chúng ta tiêu diệt đạo tặc rồi, sơn trại của bọn chúng lại bị ngăn cách ở phía bên kia, khiến tiền lương bị đám tặc nhân còn lại phân chia hết, vậy phải làm sao?”
Lương Hà đứng bật dậy:” Không thể để chuyện đó xảy ra, đô đốc, tạm tha cho đám tặc tù đó một mạng, chúng ta dùng chúng đào tuyết mở đường, mạt tướng đi an bài ngay.”
Hồng Thừa Trù gật đầu, thấy lớp thịt ngoài đã có thể ăn được, dùng miệng cắn thử, cho thêm ít muối lẩm bẩm:” Nếu ngươi vô dụng thì đừng trách ta.”
Ăn hết số thịt cừu, Hồng Thừa Trù khoác áo choàng lên, rời đại trướng, đưa mắt nhìn ra xa.
Từng cỗ thi thể nằm trong kênh rạch, gần như lấp đầy con kênh, gió núi thổi bay tuyết trên người, để lộ khuôn mặt tím tái, bộ dạng giữ tợn.
Hồng Thừa Trù cúi đầu nhìn một khuôn mặt trong số đó:” Mong rằng kiếp sau ngươi tiếp tục làm phỉ tặc, để mỗ tiếp tục giết lần nữa.”
Thi thể chẳng thể trả lời, chẳng bao lâu bị tuyết trắng lấp kín.
Hồng Thừa Trù duỗi tay, tuyết như từng chiếc lông ngỗng tới tấp rơi xuống phủ kín tay ông ta, một số bị tan chảy, đa phần vẫn ở lại.
Tới khi tay đã lạnh cóng tới không cách nào chịu được nữa mới thu lại vào ống tay áo, song suốt quá trình đó trên mặt không có chút sắc thái biểu cảm nào.
Ngày tuyết rơi, trời mau tối, chẳng bao lâu thò tay không thấy ngón nữa.
Hồng Thừa Trù tựa như thi nhân du lịch bên ngoài, người nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên cạnh chỉ có chiếc đèn dầu leo lét, tay cầm cuốn sách, chăn dầy đắp tới hông, ngoài trời tuyết trắng phiêu linh, sói tru từng hồi ...
Con chó vàng của Từ tiên sinh tru suốt cả đêm, Vân Chiêu đắp cho nó một cái chăn dày cũng không ích gì, cái con này chỉ cần nghe thấy chút gió lay cỏ động thôi là sủa.
Mà trong đêm hôm đó, Vân gia trang tử khắp nơi náo loạn, tiếng người tiếng ngựa, suốt cả đêm không chịu yên.
Vân Giao đã trở về, Vân Phúc và Vân Hổ chưa về, hắn mang về vàng bạc tế nhuyển, lương thảo nặng nề chỉ có thể đi đường lớn, mà đường lớn thì đã bị tuyết phong tỏa, cho nên muốn về phải đợi vài ngày nữa.
Sau khi nghênh đón anh hùng trở về, Vân Chiêu chui vào phòng ngủ, tiên sinh không có nhà, dẫn đám huynh đệ của y đi du học rồi, nên y phải trông cả con chó vàng.
Thời buổi đói kém này, giá trị của vàng bạc châu báu đã xuống tới mức thấp nhất, Vân Chiêu chẳng mấy hứng thú với những thứ này, hiện trong đầu y chỉ toàn lương thực! Lương thực.
Mùa xuân năm Sùng Trinh thứ ba là thời kỳ quái, cầm vàng bạc chẳng đổi được lương thực.
Một dải đông nam vẫn cứ phồn thịnh, ca múa thăng bình, thương cổ qua lại nườm nượp, vì sự hỗn loạn của tây bắc mà thị trường hết sức phồn hoa.
Điều đó khiến người có tầm nhìn đều nghĩ tới bốn chữ tàn khốc, hồi quang phản chiếu.
Một trận tuyết lớn làm thời tiết vừa chớm dấu hiệu của mùa xuân bị xóa sạch, Vân Chiêu thì lại rất hài lòng, vì tích trữ nước, y mong trận tuyết này lớn hơn chút nữa, ít nhất để ao nước, hồ chứa nước đầy ăm áp nữa.
Vụ xuân không thành vấn đề là đã bước qua được ngưỡng cửa đầu tiên rồi, đã có thể ăn nói với bách tính trong huyện rồi.
Tài phú Vân Giao mang về rất phong phú, có đồ ngọc thượng cổ, có đỉnh thanh đồng, đĩnh vàng đĩnh bạc, nhiều không thể xiết.
“ Người ta làm cường đạo thì giàu ngang quốc gia, sao nhà chúng ta làm cường đạo ngay cả cơm ăn cũng chẳng đủ.” Điều này làm Vân Chiêu thắc mắc rất lâu, sợ trưởng bối thương tâm mới nhịn không hỏi, giờ có nhiều tài vật như thế, tất nhiên đã có thể hỏi:
“ Kỳ thực chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.” Vân Giao kêu oan:” Nhưng gia quy viết mười ba điều cấm cướp đoạt! Già yếu trẻ nhỏ cấm cướp đoạt, tăng đạo hiếu tử cấm đoạt, trung hiếu giữ nhà cấm ...”
Nghe hết mười ba điều gia quy, Vân Chiêu thấy đám Vân Mãnh có thể duy trì sơn trại tới giờ đã là giỏi lắm rồi, không thể yêu cầu cao hơn được nữa, cường đạo mà quy củ nhiều hơn khổ hành tăng, đáng lẽ phải có vài người đắc đạo thành tiên rồi mới đúng.
Châu báu đồ ngọc đưa vào hậu trạch, vàng bạc tiền đồng, bao gồm cả đỉnh thanh đồng đưa vào kho.
Lão gia thần đảm nhiệm trướng phòng trong nhà nhảy nhót như lão điên, chính ông ta từng mắng y là thứ bại gia từ, mà Vân Chiêu chỉ lấy một miếng ngọc như ý đem hối lộ thôi, thế mà ông ta muốn liều mạng già cướp lại, sau đó không thèm nhìn mặt y.
“ Thiếu gia, đây là đỉnh thời Thương đấy, bên trên có tám bảy chữ khắc, là đồ tốt thật sự. Còn có nửa tấm hổ phù này nữa, đều là bảo vật hiếm có ...”
Vân Chiêu chẳng buồn nghe ông ta nói, gia xong đồ liền tới phòng Vân Giao.
Cái mũi Vân Giao đang không ngừng chảy nước, đó là do bị lạnh quá độ mà ra.
“ Chúng ta chết hơn 600 ...”
Vân Chiêu đưa tay ngăn cản Vân Giao nói tiếp, hôm qua y đã biết rồi, Vân Giao nói chưa phải toàn bộ, khi đánh chiếm Kim Ti Hạp chết 600, khi vác tài vật về Lam Điền, chết cóng ba mươi bảy, gia súc rơi xuống vách núi tới 14 con ...
700 người đi xuyên qua núi non hiểm trở giữa tuyết trắng mù mịt trở về được, Vân Chiêu đã thấy gần như là kỳ tích rồi.
“ Trong nhà Qua Bối vương Trần Cổn có bao nhiêu lương thực?”
“ Nhiều lắm, đếm không xuể.”
“ Hả, lợi hại thế?”
“ Đúng vậy, nhà ta mới làm huyện lệnh năm nay còn người ta giết huyện lệnh, làm thay tới 4 năm rồi.”
“ Thế thì quá vô pháp vô thiên rồi ...” Tiền Thiểu Thiểu ở bên nghe không kìm được tặc lưỡi hâm mộ:
Vân Chiêu cứ luôn cảm giác đầu óc thằng bé này có vấn đề, nó luôn tỏ ra thù hận dai dẳng mà hừng hực, giống như Minh Nguyệt Lâu, dù nó đã cướp hai lần rồi, vẫn cứ tràn ngập hứng thú với nơi đó.
Chắc chắn hai lần chưa phải là hết.
Vân Chiêu thậm chí tin, sau này nếu nó có đủ quyền lực, nó tuyệt đối không để Minh Nguyệt lâu sụp đổ, mà nó sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn hành hạ nơi đó, giữ nó luôn ở trạng thái cân bằng ... Nửa sống nửa chết.
Để chủ nhân Minh Nguyệt lâu vừa không nỡ đóng cửa, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, thống khổ sống qua ngày, đó hẳn là mục đích của Tiền Thiểu Thiểu.
Đối với chuyện này, Vân Chiêu chỉ thấy nghi hoặc thôi chứ không quá coi trọng, y mới là người hưởng lợi từ sự thù hận của Tiền Thiểu Thiểu.
Nhìn cái thằng bé gầy gò chạy đi chạy lại làm việc không biết mệt mỏi là gì, Vân Chiêu thấy khả năng mình phải nói chuyện tử tế với nó.
Thích cưỡi ngựa như Vân Dương cũng được, thích làm cường đạo như Vân Quyển cũng được, thật thà như Vân Thư cũng tốt, thậm chí ngu xuẩn nhút nhát như Vân Thụ cũng là lựa chọn không tệ. Thế nhưng con người, vạn vạn lần đừng có biến thái.
Kỳ thực trong mắt Tiền Đa Đa, Vân Chiêu mới là tên biến thái không hơn không kém, một đứa bé tám tuổi mà sống như con hồ ly già thì còn gì thú vị.
Chủ yếu là vì rất khó lừa được Vân Chiêu, thứ hai là mỹ nhân kế của nó không có tác dụng, người như thế không phải là biến thái thì là cái gì?
Ngày hôm đó Vân Chiêu đốt giấy nợ trong nhà, người tan nát trái tim lại là Tiền Đa Đa.
Bao ngày qua nó luôn quanh quẩn bên cạnh Vân Nương, lấy được sự tín nhiệm của nàng, thậm chí bắt đầu được Vân Nương giao cho chỉnh lý chút sổ sách không quá quan trọng.
Từ trong những sổ sách đó, Tiền Đa Đa phần nào đó nhìn ra được nguyên nhân cường đại thực sự của Vân thị.
Gia tài của mỗi người đều do tích góp từng chút một mà thành, thậm chí dùng nhiều đời tổ tiên lập nên căn cơ, con cháu mới có được cuộc sốt tốt đẹp.
Vậy mà Vân Chiêu cho một bó lửa đốt hết công sức của tổ tiên, đúng là hành vi bại gia trăm phần trăm mà, làm nó khóc nguyên một đêm, số tài phú nó tin có phần của mình.
Chỉ là không hiểu làm sao, y càng bại gia thì Vân thị càng nhanh chóng trở nên cường đại, giờ nó đi tới đâu cũng có rất nhiều người khom lưng chào "Tiền cô nương", ai chả biết nó là người bên cạnh tiểu huyện lệnh.