Thủy quan già tuổi quá 50 là người sinh trưởng ở Quan Trung, nhìn quê hương dần suy bại, là người cảm xúc sâu nhất, dập đầu lia lịa: “ Đại nhân, lão hủ không cầu xin được thăng quan thăng lương, chỉ mong được làm thủy lợi từ Lam Điền, tới Trường An rồi Tây An, Quan Trung, nếu đại nhân có thể làm tổng quản vùng Quan Trung này thì phúc cho bách tính lắm. Lão hủ tuy già cả không dùng được nữa, nhưng cũng muốn theo đại nhân khôi phục lại cảnh Bát thủy quấn Trường An, ao hồ như trời sao.”
Vân Chiêu chắp tay sau lưng, nhìn dòng nước trong róc rách chảy qua kênh: “ Đi đi, nông quan, tương tác ở Tây An, nếu như muốn, hãy thay ta chiêu lãm tới Lam Điền.”
Thủy quan già cảm kích rơi lệ, suất lĩnh một đám công tượng đi meo theo dòng kênh kiểm tra xem chỗ nào gặp vấn đề không?
“ Thiếu gia, chúng ta cần nhiều kẻ vô dụng như thế để làm gì? “ Tiền Thiểu Thiểu tuy thông minh, dù sao vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện:
“ Những người như bọn họ đều là nhiều đời truyền thừa một nghề, nếu không có chỗ hơn người không được đề bạt từ tượng nhân lên làm quan. Họ khác với quan viên ở nha môn, họ đều là người có tài biết làm việc, họ không phải là vô dụng, mà là có thể dùng vào việc lớn.”
“ Tiếp theo đây huyện Lam Điền có lượng lớn lương thực mới phải mở rộng trồng trọt, chúng ta còn phải rèn nhiều vũ khí, bất kể sau này chúng ta muốn làm đại nghiệp gì, đều không thể thiếu bọn họ.”
“ Muốn lập nghiệp, phải có căn cứ đã, ngươi hãy nhớ lấy.”
Căn cứ đối với cường đạo mà nói, chính là nhà.
Chỉ cần có căn cứ vững chắc, về nguyên tắc, căn cứ còn, cường đạo đó không thể bị đánh bại.
Cho dù cường đạo đời thứ nhất bị người ta giết ở bên ngoài thì còn đời thứ hai, đời thứ ba nối tiếp, nếu như sinh sản tốt, còn có thể làm tới mức đời đời vô tận.
Hạng Vũ chính là người không hiểu được tầm quan trọng của căn cứ, đánh 100 trận thắng 99, thua một trận ở Cai Hạ thôi là cùng đường hết lối, rơi vào kết cục tự sát ở Ô Giang.
Còn Lưu Bang thất bại liên miên, nhưng có căn cứ ở đất Thục không bị lay động, cuối cùng nhờ một trận thắng lấy cả thiên hạ.
Khởi nghĩa nông dân trên lịch sử đa phần thất bại là vì bọn họ không biết gây dựng căn cứ.
Cho dù biết lập căn cứ thì giống bốn tên đạo phỉ mà Hồng Thừa Trù vừa diệt, chúng học theo triều đình, thành lập thống trị mà không biết gây dựng tình cảm với bách tính, không biết tạo nên hệ sinh thái sinh tử dựa vào nhau.
Không có tình cảm cả đời khó quên của bách tính.
Đó đều là con đường hoàn toàn sai lầm, hơn nữa còn là sai lầm ngu xuẩn.
Giờ điều Vân Chiêu muốn làm là lung lạc lòng người, thậm chí coi bách tính như người nhà.
Sự kiện công trình thủy lợi kháng hạn đã cho thấy hiệu quả bước đầu, khiến bách tính nơi này không kháng cự lại huyện lệnh tám tuổi nữa.
Lấy lương thực ra cứu tế, khiến bách tính thấy sự nhân từ, lương thiện của Vân Chiêu, y lại đem toàn bộ giấy nợ trong nhà ra đốt, khiến bách tính hoàn toàn vứt bỏ sự đề phòng, thậm chí là thù địch với Vân thị.
Cho nên hiện giờ Vân Chiêu chỉ cần đợi lương thực mới được mùa, sẽ tiến thêm một bước có được lòng người.
Một người lãnh đạo có khí phách, có năng lực, có thủ đoạn, lại nhân từ, lương thiện, đối với bách tính mà nói, đó là sự nhân từ lớn nhất mà ông trời ban cho họ.
Đương nhiên, Vân Chiêu mới tám tuổi từ khuyết điểm đã thành ưu thế, làm bách tính tràn ngập mong đợi vào tương lai, huyện đại nhân mới 8 tuổi đã giỏi như thế, trời mới biết lớn lên sẽ thành người thế nào, vậy thì bách tính Lam Điền chẳng phải còn được hưởng phúc tới tận đời con cháu à?
Hồ chứa nước, đập nước, kênh dẫn nước thêm vào bánh xe nước, guồng nước, xe đạp nước khắp nơi, nước chảy tới đâu, lòng người ổn định tới đó.
Hiện giờ chỉ cần đợi nước ngấm hết vào ruộng, sau đó chuẩn bị vụ xuân la được rồi, công trình thủy lợi vất vả cả mùa đông khiến trên sáu thành đồng ruộng huyện Lam Điền biến thành ruộng nước.
Ruộng đồi còn lại, vốn là dựa vào trời kiếm cơm, thiên hạ đại hạn, người dân vốn chẳng hi vọng gì vào nơi đó có sản xuất.
Khi trời dần ấm lên thì Vân Phúc trở về, ông già không nói gì cả, chỉ đội xe dài dằng dặc chở lương thực cho Vân Chiêu con số 8000 gánh lương, sau đó chui đầu vào phòng ngủ mê mệt một ngày một đêm, sau khi xuất hiện trở lại, mái tóc vốn trắng, giờ càng như sương tuyết.
Quá trình vượt Tần Lĩnh, tấn công Kim Ti Hạp ra sao, Vân Phúc không hề hé răng, hơn sáu trăm người chiến tử được ông ta đốt thành tro mang về.
Chuyện rất hoàn mỹ, người dân nhảy nhót reo hò khắp nơi, sí khí toàn huyện lại lần nữa đẩy lên cao.
“ Vốn có 1 vạn 2000 gánh lương thực, Hồng Thừa Trù muốn 4000 gánh, có điều ông ta cho chúng ta toàn bộ lừa ngựa.” Phúc bá lại lần nữa ngồi ở chân tường trung đình hút thuốc như thường thấy, giọng nói có chút uể oải, ông ta chém giết cả đời rồi, chán rồi, chỉ muốn làm chó trông nhà, nhìn thiếu gia trưởng thành, gia nghiệp vững vàng là có thể xuống suối vàng ăn nói rồi:
Không để tay Vân Chiêu vấy máu, đó là nhận thức chung của ông và đám Vân Mãnh.
“ Lần này Hồng Thừa Trù phát tài lớn rồi, bốn hang ổ đạo phỉ, ông ta vơ vét ba cái, giờ ông ta có thể nói là binh đông lương đủ, đúng là một nhân vật lợi hại, xem ra đám đạo phỉ ở Thiểm Tây này sắp gặp họa cả rồi.”
Phúc bá đánh giá Hồng Thừa Trù rất cao, người này có mưu lược, hiểu rõ lòng người, ra tay tàn nhẫn, vốn khó đối phó, giờ ông ta lại có đầy đủ lương thảo ổn định lòng quân, cường đạo không có chút cơ hội nào.
Gặp phải Hồng Thừa Trù vẫn giữ được chừng đó lương thực, Vân Chiêu cũng không thể làm tốt hơn được, hỏi:” Phúc bá, liệu lần này Hồng Thừa Trù có thể tiêu diệt được đám Vương Tự Dụng ở Duyên Tuy không?”
“ Quân đội của ông ta kinh nghiệm chinh chiến, trong quân có tướng soái dám đánh, đàm Vương Tự Dung, Cao Nghênh Tường làm sao mà chống được.” Phúc bá từ từ phả ra làn khói:” Trước kia quan quân sở dĩ đánh đâu bại đó, nguyên nhân lớn nhất là vì quân vệ sở sớm đã thối nát lâu rồi, lần này người tới là Hồng Thủy Hà tham tướng Lương Hà, hắn không phải người tầm thường, Hồng Thủy Hà vốn thuộc quân du kích tướng quân, nhiều năm qua ngoại trừ đi chinh chiến khắp nơi thì chẳng làm gì khác.”
“ Giờ khó khăn lương thảo bị Hồng Thừa Trù dùng thủ đoạn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh giải quyết rồi, ông ta mà tới Duyên Tuy, cái đám thảo khấu chỉ có xiên gỗ làm sao là đối thủ.”
“ Thiếu gia, đừng đánh giá quá cao đám cường đạo, cũng không được xem nhẹ sức chiến đấu của quan quân, nếu dưới tình huống quân lương sung túc, cường đạo có đông gấp bội cũng không phải là đối thủ, cho dù Vân thị ta cũng vậy,”
“ Ở trận chiến Phượng Hoàng Sơn, 7000 tên đạo khấu bị người ta vây trong hẻm núi, năm trăm hỏa pháo thủ thương đồng loạt phát xạ, tặc khấu chết như rạ, số còn lại quỳ xuống đất đầu hàng, bất kể mấy tên cự khấu quát tháo ra sao, bọn chúng cũng không dám đánh nữa, bốn tên đầu lĩnh dẫn mấy trăm thân vệ xông lên, bị hỏa pháo bắn chết. Vốn chỉ cần vượt qua mấy chục bước, xông vào quân trận của quan binh, triển khai đánh giáp lá cà mà chúng sở trường nhất, tiếc là đúng lúc đó Qua Bối vương Trần Cồn lại khiếp sợ chạy đầu tiên ...”
“ Chuyện tiếp theo đó thì không còn gì để nói nữa rồi, trong đại chiến mà người đứng đầu chạy mất, người khác không ngốc, tất nhiên là chạy theo, dù Trấn Thiên vương Lưu Hùng liều mạng chiến đấu cũng chẳng ích gì, bị người ta loạn đao phân thây.”
“ Nhất Sí Phi Hàn Diệu Phi muốn leo núi bỏ chạy, mới leo được chục trượng bị người ta bắn ngã, thành đống thịt nát.”
“ Thánh Thế vương Trương Hàn chạy vào con đường nhỏ bị tuyết lớn lấp đường, muốn nhờ tuyết cầm chân quan quân, không ngờ chính bản thân bị vùi trong tuyết, cuối cùng chết cóng trong đó, khi bị người ta đào ra vẫn nguyên bộ dạng khóc ròng.”
“ Qua Bối vương Trần Cổn gian xảo nhất, chọn một tên thân vệ đóng giả mình, còn hắn vờ là lão tặc bị mang theo, kết quả vẫn bị Hồng Thừa Trù tìm ra, mười ngày nữa sẽ phải chịu hình phạt tùng xẻo ở Tây An.”
“ Đó là lý do lão nô không tán thành thiếu gia đi làm tặc khấu.”
“ Làm tặc khấu có thể khoái hoạt nhất thời, song kết cục luôn vô cùng thê thảm, tặc khấu là con đường không lối về, dù là lợi hại tới mấy, muốn có kết cục an lành là hi vọng xa vời.”
“ Hai tộc âm dương nhà ta giờ chỉ còn thiếu gia là nam đinh nữa thôi, lão nô không tán thành thiếu gia đi làm tặc khấu thật sự.”