Những lời này Phúc bá giữ trong lòng đã lâu, trước kia không có đường nào khác phải miễn cưỡng chấp nhận, giờ thiếu gia làm quan rồi, lại thêm chứng kiến thảm cảnh bốn tên cự khấu, ông nhất định phải nói:
Vân Chiêu chăm chú lăng nghe Phúc bá kể lại cuộc chiến ở Phượng Hoàng Sơn, lời của ông không hệ sai, có điều nhìn nhận thời cuộc vẫn quá lạc quan.
Nếu như Đại Minh còn có thể cứu được, Vân Chiêu cũng đâu muốn đứng về phía đối lập với nó.
Sau này Đại Minh chỉ như mặt trời lặn dưới sông, mỗi ngày một tệ hơn, mỗi ngày một suy nhược, làm quan lớn ở thời đại này sẽ bị dòng lũ lịch sử cuối theo, cuối cùng không nắm được vận mệnh của mình, phải trôi theo dòng nước.
“ Thiếu gia trời sinh thông tuệ, nay làm huyện lệnh cũng thuận lợi tốt đẹp, Vân thị ta ở huyện Lam Điền như mặt trời chính ngọ. Thêm thời gian nữa, với thủ đoạn của thiếu gia, tiếp quản Thiểm Tây cũng không phải là không thể, khi đó Vân thị sẽ thành đại tộc Quan Trung, lão nô có chết cũng ngậm cười rồi.” Vân Phúc đem hết lời trong lòng nói ra, ánh mắt tràn ngập mong đợi:
Nhưng Vân Chiêu lại chẳng thể nói được bí mật trong lòng, chẳng thể nói khí số Đại Minh hết rồi, chẳng thể nói Mãn Thanh nhập quan, hết thảy những điều đó, y phải chịu đựng một mình, vì thể chỉ còn lại im lặng.
Nắng xuân ấm dần chiếu toàn thân Vân Chiêu hết sức dễ chịu, chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng lợn kêu mới sực nhớ ra, nói với Phúc bá:” Có người sống trong chuồng lợn nhà ta.”
Phúc bá không thấy chuyện này có gì đáng nói:” Lão nô cũng từng ngủ với lợn rồi, ngày tuyết lớn, ôm con lợn ngủ còn ấm hơn cả có chậu than, những người đó biết chọn chỗ mà ngủ đấy.”
“ Dù sao ta vẫn thấy người ở cùng với lợn thì không ổn chút nào, chúng ta đi xem sao.”
“ Có gì mà không ổn, bây giờ sắp tới vụ xuân, phụ nhân trẻ nhỏ chạy loạn không ai quản, một khi cuộc sống ổn định rồi, bọn họ ắt có người chiếu cố, thiếu gia đừng lo, củ cải khô phối với dư muối mặn, không có cái gì là thừa.”
Mặc dù Phúc bá nói rất thú vị, song lời thiếu gia nói thì vẫn phải coi trọng, theo Vân Chiêu ra chuồng lợn.
Khi một già một trẻ ra tới chuồng lợn thì nơi này chẳng còn một ai, chỉ có vài con lợn bèo buồn chán kêu ủn ỉn húc tường.
Chuồng lợn sạch tới phát khiếp lên được, vốn phân lợn vương vãi khắp nơi bị những người kia hốt hết ra ngoài, còn được lấp đất lên ủ phân, chỗ lợn đái được trải đất vàng, còn chỗ cho lợn ngủ có lớp rơm dày.
“ Đây là một người chăm chỉ, phụ nhân mà dọn dẹp chuồng lợn như nhà ở, có ai mà không muốn cướp về nhà chứ?” Phúc bá tặc lưỡi tán thưởng:
Vân Chiêu bực bội nói:” Hay là chúng ta tới chuồng trâu xem, nói không chừng có phụ nhân chăm chỉ hơn, đưa về sưởi ấm chân cho ông cũng không tệ.”
Phúc bá không đùa, xua tay ngay:” Lão nô tóc bạc cả rồi, không muốn liên lụy người khác nữa.”
Người độc thân vì sao thích chiếu cố con người khác? Nguyên nhân chỉ có một, ông ta thích trẻ con, nhưng bản thân lại không có con. Ông ta chỉ đành đem tình cảm của mình đặt lên người đứa trẻ con gần mình nhất.
Vân Chiêu rất hưởng thụ tình yêu này, chỉ cần là tình yêu thì Vân Chiêu đều tiếp nhận, đồng thời coi loại tình cảm mỹ hảo đó như ân điển của trời cao.
Nhưng mà tình cảm là thứ có qua có lại, không thể chỉ biết hưởng thụ mà không bỏ ra cái gì.
Cho nên Vân Chiêu cho rằng, Phúc bá nên cưới lão bà.
Nói ra thì Vân Chiêu thấy Phúc bá đâu có già, mới 53 tuổi thôi, ở thế giới kia của y, thừa sức đi bar kiếm một lão bà.
Ở trong thế giới Đại Minh, người như Phúc bá tựa hồ cô độc cả đời mới là lựa chọn bình thường.
Theo lý mà nói, đại quản gia của Vân thị, còn là loại đại quản gia quyền cao chức trọng có thể đánh luôn cả thiếu gia nhà mình, muốn kiếm lão bà rất dễ, từ Tần bà bà già rụng răng, tới trù nương béo ú kỳ thực đều rất sẵn lòng gả cho Phúc bá, điểm này Vân Chiêu và mẹ lén nghe người ta bàn tán biết lâu rồi.
Một người già cô độc đáng thương lắm, mặc dù nhìn rất tiêu sái, nhưng Vân Chiêu biết sức khỏe của Phúc bá mỗi ngày không được như xưa.
Ngoại trừ Phúc bá, Vân Chiêu thấy mọi người trong nhà đều sống tốt lắm.
Vòng kim cô trên đầu Vân Mãnh vàng rực, chắc phải nặng nửa cân, to hơn cái của con khỉ họ Tôn.
Vân Giao suốt ngày sáng đi tối về, không biết lêu lổng ở đâu.
Vân Báo tặng cho mười hai tỷ muội của Vân Chiêu mỗi người một cái châm vàng, nhìn hình dáng rất giống cái của mẹ, khi cả đám cùng đi ra vàng chóe một vùng làm Vân Chiêu tí mù mắt.
Hình như Vân Hổ còn chưa xong việc, vị thúc thúc này giao du rộng, bằng hữu trong giới cường đạo rất nhiều, Vân Tiêu chạy sang Trường An, nhà mình binh nhiều lương đủ, vị thúc thúc giảo hoạt này của y bắt đầu nhòm ngó nhà người khác.
Vân Dương sắp mọc rễ trên lưng ngựa rồi, không sợ đau đít, đến lúc trĩ lòi ra tha hồ mà khóc. Vân Quyển dẫn đám huynh đệ theo sau tiên sinh du học khắp huyện làm Vân Chiêu rất ghen tỵ.
Tiền Thiểu Thiểu thề phải làm cho tỷ tỷ một cái trâm vàng còn to hơn của đám Nữu Nhi, gần đây nó được Vân Chiêu thưởng không ít.
Đáng tiếc, khi nó sắp đủ tiền mua trâm vàng, bị tỷ tỷ nó thu mất tiền, sau đó tuyên bố --- Không cần trâm vàng thì mình cũng là quốc sắc thiên hương.
Vân Chiêu cũng có thay đổi, khi mùa xuân thực sự tới, Vân Chiêu thấy mình cao lên được một tấc, ít nhiều cũng coi như là có cái cổ, không tới mức bị Tiền Đa Đa suốt ngày trêu chọc y là quả dưa hấu lớn như trước.
Đối với tướng mạo thì Vân Chiêu không có yêu cầu gì cả, không giống Trư Bát Giới đâm đầu vào bụng lợn đã là ông trời nể mặt rồi. Với lại thân thể này tốt lắm, ăn được, ngủ được, không hề bị ốm bệnh gì cả, chạy phăm phăm suốt chả biết mệt.
Khoai lang cất trong hầm chứa cả mùa đông đã được lấy ra vùi vào đất màu, đợi này mầm sẽ chuyển ra ruộng lớn để trồng.
Khoai tây đã được cắt thành miếng trồng trong ruộng.
Ngọc mễ được Vân Chiêu coi trọng nhất, chuyên môn trồng ở ruộng chữ Thiên tốt nhất của Vân thị.
Ớt với chà chua, hai thứ này bời vì ươm giống ở trong phòng ấm, hiện giờ đã cho ra rất nhiều mầm, xanh mươn mướt thích mắt.
Toàn bộ ruộng của Vân thị được đem trồng hoa màu mới, còn về nhà khác ... Người ta không dám lấy mạng sống trong nhà ra mạo hiểm, cứ trồng cây tổ tiên đã trồng cả nghìn năm cho chắc.
Mỗi Vân Kỳ là đánh bạo theo bản gia trồng một mẫu ngọc mễ, vì trong mắt hắn, mỗi cái này là giống lương thực nhất.
Ngày trồng trọt, Hồng Thừa Trù tới.
Vân Chiêu nhìn kỹ người ngày, cơ mặt ông ta vẫn giống như bị liệt vậy, biểu cảm rất ít, không phát hiện ra ấn đường của ông ta đen hay đỏ, điều này làm Vân Chiêu lấy làm lạ, mấy tháng trời đồ sát gần hai vạn người mà chẳng có tí áy náy nào, vẫn sống khỏe phây phây, giọng như chuông đồng.
“ Toàn bộ giống cây của Từ Quang Khải đều ở đây rồi đấy, ngươi chăm sóc chúng cho cẩn thận, nếu như số lương thực mới này thực sự có sản lượng tốt như Từ Quang Khải nói, chúng ta sẽ phổ biến ra toàn bộ Quan Trung.”
Vân Chiêu thấy ông ta nói quá thừa thãi:” Lần này hạ quan lấy cả nhà ra mạo hiểm trồng lương thực mới, một khi thất bại chắc là cái danh bại gia truyền khắp Đại Minh, đại nhân chẳng lẽ không có chút bồi thường nào.”
Hồng Thừa Trù tây vuốt nhẹ lá cây cà chua mới mọc ra được vài tấc, ngây ngất nói:” Ta thực sự hi vọng những cây lương thực này sẽ cứu được nguy nan của quốc gia.|