Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 138 - Q1 - Chương 125: Gia Tộc To Ra Rồi. (1)

Q1 - Chương 125: Gia tộc to ra rồi. (1)

Tới khuya, Vân Chiêu vẫn xem sổ đăng ký ruộng đất, đây mới là thứ mà Vân Chiêu coi trong nhất, ở thế giới này tám phần bách tính là điền nông, nói cách khác về cơ bản họ trừ bản thân ra thì chẳng có tài sản gì.

Quần thể như thế là nô dịch trời sinh, hơn nữa lại chẳng có sức chống trả.

Chỉ có người như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung sau khi thanh danh vang dội, bọn họ mới có năng lực thay đổi thân phận.

Có người ho ở cửa ...

Vân Chiêu ngẩng đầu lên, phát hiện huyện thừa Chương Thiên Hùng với chủ bạ Lưu Học Lễ, điền lại Hà Thanh Đạo, ba người mỗi người họ tay bê một đĩa bánh, cười tủm tỉm đứng đó.

Tiền Thiểu Thiểu không cần đợi sai bảo, mau mắn bê trà nước lên, sau đó đứng sau lưng Vân Chiêu đợi rót nước cho bốn cự đầu của huyện Lam Điền.

“ Huyện tôn thật là chăm chỉ ...” Chương Thiên Hùng thở dài, có vẻ cảm khái lắm:

Ba người đồng loạt tới đây, tất nhiên không phải vì thấy huyện tôn vất vả mang bánh tới thăm hỏi rồi, Vân Chiêu cười: “ Có chuyện gì nói đi, đều là người cùng quê cả, không cần giấu diếm. “ Nói rồi vươn tay lấy một cái bánh, ngoạm miệng to, ăn ngon lành.

Chương Thiên Hùng thấy Vân Chiêu ăn bánh mình mang tới thì mừng lắm: “ Bà nương trong nhà chân tay vụng về lắm, chỉ có món bánh kim cương tô học từ nhỏ này còn ra hồn.”

Vân Chiêu uống ngụm trà cho trôi bánh, đáng thương cho huyện đại nhân gần đây ăn uống kham khổ, mấy khi được món ngon, ăn hơi vội: “ Thẩm thẩm có phải là người Quan Trung không?”

Chương Thiên Hùng đáp: “ Là người phủ Tương Dương ạ.”

Vân Chiêu đứng dậy xem bản đồ trải trên bàn, men theo Hán Thủy tìm kiếm, thấy được phủ Tương Dương, ngón tay dừng lại, gật gù: “ Chỗ tốt đấy.”

Chương Thiên Hùng thở dài: | Đã lâu không còn là vùng cá thóc nữa.”

“ Sao thế?”

“ Lũ lụt ạ, cách một dãy Tần Lĩnh thôi mà chúng ta thì hạn hán, bên kia lại lũ lụt liên miên, năm nay càng quá mức. Có thiên tai thì có lưu dân, có lưu dân thì sinh cường đạo, người quan phủ nơi đó toàn loại giá áo túi cơm, mấy tên phỉ tặc thôi mà không dẹp nổi.”

Vân Chiêu hỏi:” Ý của huyện thừa là?”

Chương Thiên Hùng chắp tay:” Huyện tôn, có người muốn chuyển tới huyện Lam Điền ta.”

Vân Chiêu nhíu mày:” Chúng ta đâu còn dư đất đai nữa.”

Chủ bạ Lưu Học Lễ đẩy đĩa bánh nhà mình tới trước mặt Vân Chiêu, cười nịnh:” Huyện tôn, đất đai kỳ thực là có.”

Vân Chiêu lấy cái bánh ngửi qua, rất thơm:” Ta vừa xem sổ đăng ký, làm gì thấy còn đất nữa?”

Lưu Học Lễ di chuyển ngón tay tới vị trí huyện Thương Nam:” Người nơi này sắp bị giết hết rồi, vừa vặn bố trí người, huyện nha chúng ta cũng thu được khoản lớn.”

“ Có biết vì sao giang sơn Đại Minh rơi vào cảnh như hiện nay không?” Vân Chiêu tựa cười tựa không hỏi:

Lưu Học Lễ chỉ Chương Thiên Hùng, Hà Thành Đạo: “ Vì loại người như bọn hạ quan quá nhiều.”

“ Ồ, vậy là các ông cũng biết à?” Vân Chiêu nói chuyện chả khách khí gì:

Hà Thành Đạo cười khổ: “ Huyện tôn, bọn hạ quan làm sao lại không biết chứ? Thời tổ phụ hạ quan thì điền hộ ở Nam Hương chiếm ba thành tổng nhân khẩu, tới đời phụ thân hạ quan lên bốn thành, giờ trong tay hạ quan đã thành hơn bảy thành rồi. Bách tính thôn quê càng ngày càng nghèo, đó là điều bọn hạ quan nhìn thấy mỗi ngày, làm sao không biết.”

“ Chính vì biết người trong nhà có ruộng đất ngày càng nhiều, điền hộ ngày càng nhiều nên mới như ngồi trên bếp lửa. Trước kia cứ năm dặm có một phú hộ, bây giờ Nam Hương chỉ còn lại mỗi Hà thị là phú hộ nữa thôi, toàn bộ Lam Điền rộng lớn này, đáng gọi là phú hộ chỉ có bốn nhà chúng ta.”

“ Lần này huyện Lam Điền lưu dân khắp nơi, nếu không phải huyện tôn ứng phó thỏa đáng, e là bốn nhà chúng ta còn hay không chưa rõ.”

“ Cho nên bất kể huyện tôn đề xuất yêu cầu hà khắc ra sao, ba nhà chúng tôi đều đồng lòng hưởng ứng, không dám làm trái. May là chúng ta đồng tâm hiệp lực đã vượt qua được khó khăn, tuy tổn thất chút tiền lương, song gia nghiệp đã giữ lại được rồi, giờ ruộng nước nhiều hơn, năm nay thu hoạch chắc chắn bội thu.”

“ Chỉ là lực lượng của bốn nhà chúng ta vẫn còn mong manh lắm, nếu như thu hút được đại hộ Tương Dương di cư tới tới Thương Nam, thực lực huyện Lam Điền chúng ta há chẳng phải là lớn mạnh hơn nhiều.”

“ Huyện tôn nay vẻn vẹn 8 tuổi mà đã tài hoa bất phàm, bọn hạ quan tuổi già, được che chở dưới cánh huyện tôn, nhất định sẽ gia nghiệp hưng thịnh, con cháu đầy đàn.”

Nghe những lời "gan ruột" của Hà Thành, Vân Chiêu nể mặt ăn hai cái bánh ông ta mang tới để biểu thị khen thưởng, sau đó mới lau miệng nói:” Chuyện ở huyện Thương Nam đâu thuộc quản hạt của Lam Điền chúng ta.”

Chương Thiên Hùng cười lớn:” Huyện tôn cho rằng hạ quan có thể thành huyện lệnh Thương Nam được không?”

Vân Chiêu chẳng khách khí hỏi lại:” Ông thấy mình làm được sao?”

Lưu Học Lễ xua tay đuổi Tiền Thiểu Thiểu đích than đứng dậy rót trà cho Vân Chiêu:” Huyện tôn, một mình ông ấy tất nhiên là không thể làm được rồi, nhưng nếu huyện Thương Nam được đặt trong phạm vi bảo vệ của Đoàn luyện sứ huyện Lam Điền chúng ta, thì có thể được.”

Ba người họ rõ ràng đã đạt thành ý kiến thống nhất, Hà Thành Đạo cũng nói vào:” Huyện tôn, nếu Chương huynh thành huyện lệnh Thương Nam, nhất định sẽ noi theo quy củ của huyện Lam Điền chúng ta, không dám có nửa phần làm trái nào ạ.”

Vân Chiêu không vội trả lời:” Đã lo lót chỗ Trương tri phủ chưa?”

Hồng Thừa Trù tươi cười đáp:” Hạ quan đã chạy cửa Hồng đại nhân rồi ạ.”

Thế còn tốt hơn, Vân Chiêu hỏi thử vậy thôi, nếu ông ta chưa rõ thời cuộc thì chuyện sau đó không cần nói nữa:” Nếu vậy thì lập tức tới Tây An hoàn thiện thủ tục đi, danh có chính ngôn mới thuận, chuyện này càng sớm càng tốt.”

Chương Thiên Hùng mừng rỡ đứng dậy chắp tay:” Hạ quan cũng hiểu ý của Hồng đại nhân, có điều ông ấy làm quan ở biên thùy xa xôi, huyện Lam Điền này vẫn do huyện tôn đứng đầu.”

Vân Chiêu cười lớn tiễn ba phú hộ hí hửng vì đạt được mục đích đi, Vân Chiêu chắp tay sau lưng đứng ở trong sân rất lâu, nhìn Tiểu Thiểu Thiểu yên lặng ngoáy mũi một bên hỏi:” Ngươi thấy ta có nên đồng ý không?”

Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu: “ Tiểu nhân không biết ạ, song nếu thiếu gia muốn giết ba kẻ đó, giờ hạ lệnh vẫn kịp.”

Vân Chiêu mỉm cười, vậy là Tiền Thiểu Thiểu cũng hiểu.

Phân quyền.

Đó là sách lược của Hồng Thừa Trù, có điều ông ta chọn nhầm người rồi.

Phú hộ huyện Lam Điền sống dưới uy của Vân thị mấy trăm năm, giờ lại đối diện với một Vân Chiêu còn bá đạo hơn tất cả tổ tiên của mình, bọn họ tự biết phải lựa chọn ra sao.

Để mấy địa đầu xà của huyện Lam Điền đi tin tưởng một quan lớn đã rời Quan Trung tới Thiểm Bắc, không biết Hồng Thừa Trù nghĩ cái gì.

Có lẽ ông ta cho rằng mình tắm máu đạo phỉ ở huyện Thương Nam đã chấn nhiệp được tất cả người đương địa, dù trí tuệ như ông ta cũng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Vân thị ở Lam Điền.

Chỉ cần năm nay thu hoạch được mùa, Vân Chiêu tin rằng, dù mình dẫn bách tính toàn huyện đi tạo phản, đoán chừng vung tay một cái, vô số người đi theo.

Phú hộ của ba hương đông tây nam chẳng qua là muốn tránh xa vị tri huyện bá đạo này một chút cho dễ thở thôi, còn về thoát ly Vân thị thì họ không dám.

Song chuyện phân quyền này vẫn khiến người thích một mình nắm quyền lớn như Vân Chiêu có chút không thoải mái.

Có điều nể tình Chương Thiên Hùng chuẩn bị mang một số lợn béo ở huyện Chương Dương tới cho mình xẻo, Vân Chiêu có chút chờ mong.

Còn việc cho phép đại hộ mua đất đai ở hai huyện Thương Nam, Lam Điền thì là nằm mơ nói mộng.

Bình Luận (0)
Comment