Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 139 - Q1 - Chương 126: Gia Tộc To Ra Rồi. (2)

Q1 - Chương 126: Gia tộc to ra rồi. (2)

Vân Chiêu chưa bao giờ định mở rộng ruộng đất của Vân thị, nếu chính y còn cực lực ngăn cản bản thân thôn tính đất đai, vậy người khác muốn làm việc này đơn giản là muốn chết.

Mặc dù mảnh ruộng lớn dễ sinh hiệu ích, nhưng mảnh ruộng làm người ta yên tâm hơn. Vì mảnh ruộng lớn chỉ đem lại giàu có cho số ít, còn mảnh ruộng nhỏ sẽ khiến càng nhiều người có cái ăn.

Còn về phần ruộng không đủ, có thể đi khai hoang, điều này Vân Chiêu không phản đối.

Sau này ruộng đất ở Lam Điền chỉ cho phép tăng mà không cho phép giảm, còn về phần khai khẩn ruộng đất quy mô lớn khiến đất đai bị rửa trôi thì đó là một phiền não cao cấp ở Đại Minh.

Vân Chiêu dùng sáu ngày, tập hợp 10 vị trướng phòng tiên sinh, hạch toán lại ruộng đất mới tăng thêm của huyện Lam Điền.

Rốt cuộc đem tỉ lệ tự canh nông ở huyện Lam Điền tăng lên sáu thành, thêm vào một thành phú hộ, hai thành thương hộ, tỉ lệ nhân khẩu nộp thuế của huyện trông đáng xem một chút.

Còn một thành điền hộ bản địa của Lam Điền, Vân Chiêu thực sự hết cách, dù sao huyện nha đã ra sức cổ vũ khai hoang, phát hạt giống, cho thuê nông cụ, thế mà vẫn còn không có ruộng đất thì là do không muốn có mà thôi.

Trong bộ phận những người đó, rất nhiều người là công tượng, thợ thủ công, bọn họ không tin vào lời hứa không tăng thuế của huyện nha, thà dựa vào tài nghệ kiếm sống cứ không muốn đi cày cấy.

Đại hộ cũng rất hài lòng, giờ điền hộ của họ đã đổi hết thành lưu dân.

Những người này dùng còn thuận tay hơn là điền hộ bản địa, bọn họ nghe lời hơn, tỉ lệ phân chia bốn sáu làm họ vô cùng hài lòng.

Khởi điểm thấp, tỉ lệ thỏa mãn tăng mạnh, đó là do thực tệ hiện giờ ở huyện Lam Điền quyết định.

Đăng ký ruộng đất đã chỉnh lý xong, Vân Chiêu lại sai người đi các nơi đem giấy chứng nhận ruộng đất của quan phủ làm thành địa khế, đổi lại tất cả địa khế, thứ này mỗi cái ba bản, chủ đất, huyện nha, phủ nha mỗi nơi lưu giữ một bản để đối chiếu.

Làm xong những chuyện này, coi như Vân Chiêu xử lý hoàn tất công vụ ở huyện Lam Điền.

Lão trời già chưa bao giờ làm chuyện tặng than trong tuyết, nhưng mà thuê hoa trên gấm thì thường làm, khi ai cũng nghĩ mùa xuân năm nay sẽ không có mưa nữa, đúng vào ngày lập hạ, mưa đổ như trút.

Trận mưa này có lợi cho việc bổ xung ao hồ chứa nước của huyện Lam Điền, nhưng mà lợi ích cho nơi khác thì cực kỳ hữu hạn.

Với điều kiện tươi tiêu cực kỳ phát triển ở huyện Lam Điền, ruộng nơi này vốn đã bừng bừng sức sống.

Trận mưa lớn này đối với người huyện Lam Điền mà nói chẳng quá là bớt một lần tưới tiêu mà thôi, với nơi khác, nhất là Duyên Tuy, hoa màu chết hạn rồi, dù mưa thêm cũng chẳng ích gì.

Ngọc mễ mà Vân thị trồng đã cao bằng nửa người, thân cây chắc khỏe, lá cây rộng dầy, đung đưa theo gió, xanh mươn mướt làm ai nhìn vào cũng thấy vững lòng.

Khoai tây đã nở ra những bông hoa tím, Vân Chiêu không nỡ nhổ lên kiểm tra, thực ra dò xem rồi thì sao? Không bằng để tới lúc thu hoạch, xem xem là vui mừng hay sợ hãi.

Còn về phần khoai lang thì sớm bị người ta cắm khắp thế giới rồi, chỉ cần là đất đai phụ cận Vân gia trang tử có đất trống là nông phu trồng thứ này.

Ớt đã nhú ra góc nhọn xanh xanh, cà chua cũng nở từng đóa hoa, kết ra quả nho nhỏ.

Lần này Vân Chiêu sốt ruột tới mức không kịp đợi ớt chín đỏ, một đĩa ớt xào thịt làm y ăn nước mắt giàn dụa, thứ này ăn với cơm trắng, hoặc ít mì đều tuyệt với, dù là một miếng bột mì kẹp vào ăn cũng không tệ.

Chỉ có không thể ăn với cơm kê ... Tiếc là bây giờ Vân Chiêu chỉ có cơm kê.

Cuộc sống vui vẻ luôn có tiếng nói không hài hòa.

Ví như Cao Kiệt.

Hắn tới Vân thị hơn nửa năm, đã cùng khuê nữ của Vân Hổ, đại tỷ của Vân Chiêu yêu nhau rồi, Vân Chiêu không hiểu, một nữ tử ở trong khuê phòng, bình thường còn ít bước chân ra khỏi đại môn nội trạch, vì sao lại đi yêu tên đầu mục gia đinh của Vân thị.

Vân Nương mặt lạnh tanh ngồi trên giường nhìn Tú Hoa, Vân Chiêu ngồi trên ghế nhìn tỷ tỷ cúi gằm mặt vặn khăn tay, nhưng không hề có ý lui bước.

Tiền Đa Đa hưng phấn bám vào cửa sổ nhìn, về phần Tiền Thiểu Thiểu, nó trốn cho xa.

Vân Chiêu hỏi mẹ:” Hổ thúc đã biết chưa mẹ?”

“ Hổ thúc con đã biết rồi, vô cùng hài lòng.”

Tiền Đa Đa cười tới không thở nổi, chạy vào vạch trần nguyên ủy bên trong:” Phụ thân của Tú Tú thường gọi Tú Tú ra ngoài.”

Bảo sao, Vân Chiêu hiểu rồi, té ra là Vân Hổ đích thân chọn nữ tế, cơ mà nhìn vóc dáng chẳng có tí đường cong nào của tỷ tỷ, ái ngại nói với mẹ:” Còn nhỏ quá, nuôi thêm hai năm nữa đi mẹ.”

Vân Nương bĩu môi:” Mười bốn tuổi rồi, nhỏ chỗ nào, con cẩn thận giữ lâu thành thù.”

Vân Tú là nữ tử lầm lì ít nói, nhất là ở trước mặt Vân Chiêu, rõ ràng là tỷ tỷ, nhưng mà lại sợ y.

Vân Chiêu vẫn không sao tiếp nhận được chuyện cưới gả ở độ tuổi này, cả tâm sinh lý đều chưa hoàn chỉnh, chỉ hại người thôi: “ Sau này khuê nữ Vân gia phải nuôi tới 18, 16 vẫn còn quá nhỏ.”

Vân Nương cắn đứt chỉ, nghi hoặc nhìn nhi tử: “ Có khuê nữ nhà ai mà nuôi tới 18 luôn chứ? Nuôi tới già rồi.”

18 tuổi mà đã già, vậy 28 thì là yêu quái thành tinh à, Vân Chiêu gãi đầu: “ Tỷ tỷ, nghĩ cho kỹ đi, giờ gả đi thiệt lắm.”

Vân Tú thẹn thò nói: “ Hết thảy do phụ huynh làm chủ.”

Vân Chiêu í một tiếng: “ Nói như vậy là tỷ nhìn trúng Cao Kiệt rồi à?”

Lúc này Vân Tú thể hiện dũng khí hiếm có, ngước mắt nìn Vân Chiêu: “ Phụ thân nói rất tốt.”

Lý do rắm chó, Vân Chiêu đùng đùng nổi giận:” Hổ thúc hôm qua còn nói thích phụ nhân mặt dài, sáng hôm nay có một phụ nhân mặt tròn chạy từ phòng thúc ấy ra, lời thúc ấy nói còn ai dám tin nữa? Tỷ tỷ, nghe đệ đi, ở nhà sống làm khuê nữ vui vẻ vài năm, sau 18 tuổi hẵng nói.”

Cả đám nữ tử trong phòng há hốc mồm nhìn y, Vân Chiêu đã bực tức đi tìm tên ngốc Vân Hổ.

Tìm được Vân Hổ rồi, tên này đang uống rượu với Cao Kiệt, xem ra đã uống một thời gian, say khướt lè nhẹ ôm Cao Kiệt gọi huynh đệ.

Cao Kiệt chẳng hè say, hắn nói rất ít, mỗi câu lại chọc đúng chỗ ngứa của Vân Hổ, để Vân Hổ bốc phét càng thêm khoa trương.

Khi cái đầu của Vân Chiêu xuất hiện ở cửa sổ, Cao Kiệt ngay lập tức phát hiện đôi mắt tròn đen lay láy, chớp mắt một cái hắn liền thành gã say, ngoẹo cổ ngã xuống giường.

Cao Kiệt say rồi, Vân Hổ không còn ai để khoe khoang nữa, thế là nằm vật ra giường, thoáng cái đã ngày khò khò.

Cao Kiệt nằm một lúc, phát hiện đôi mắt Vân Chiêu vẫn nhìn mình chằm chằm, như mũi dùi đâm vào lưng, rốt cuộc không chịu nổi, thức dậy ra ngoài.

“ Ngươi định dựa vào nữ nhân sống cả đời à?” Vân Chiêu bổ thẳng vào mặt luôn:

Cao Kiệt ôm quyền thi lễ:” Không ạ.”

“ Ngươi muốn cưới tỷ tỷ ta cũng không sao, chỉ cần là đôi bên tình nguyện thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là, tỷ tỷ ta dễ cưới không dễ bỏ, chuyện này ngươi nghĩ cho kỹ, uy danh của Vân thị gia tộc không cho phép vấy bẩn.” Vân Chiêu ngữ điệu nghiêm túc không có chút vẻ nào là đứa trẻ con:” Ngươi cưới tỷ tỷ ta rồi, chỉ cần tương thân tương ái, bạch đầu giai lão, ta coi ngươi như người Vân thị. Nếu ngươi có ý đồ khác, nên nhớ ... Ta trừng phạt người nhà phản bội hơn xa người khác. Cho ngươi ba ngày suy nghĩ, nếu ngươi vẫn kiên trì cưới tỷ tỷ ta, có thể đính ước trước, hai năm sau tổ chức hôn lễ. Nếu hối hận, có thể nói trong vòng ba ngày, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Cao Kiệt đáp ngay:” Tiểu nhân muốn cưới Tú Tú tiểu thư làm thê tử, nguyên nhân không vì cái gì khác, mà hâm mộ người Vân thị tương thân tương ái, nên mới xin cưới Tú Tú tiểu thư.”

Vân Chiêu kiếng chân lên, Cao Kiệt rất biết ý khom người xuống, để Vân Chiêu vỗ vỗ hai cái.

Bình Luận (0)
Comment