“ Sao lại không có? Ông thủ linh cho quân sĩ Thích gia quân ở Thạch Môn trại, sau đó lại thủ linh cho hương hồn ở Liêu Dương, làm người thủ linh bao năm như vậy cũng nên nghỉ ngơi rồi. Bao nhiêu năm qua rồi, có khi họ sớm đầu thai kiếp khác ... “ Vân Chiêu thấy Phúc bá còn định nói thì phất tay cắt ngang:” Ta quyết rồi, Phúc bá, từ nay trở đi, ông là thủ lĩnh tân quân của Vân thị ta, phàm là chuyện quân vụ lấy ông làm đầu, con cháu Vân thị giao ông điều khiển.”
Phúc bá ngây ra rất lâu, ông không nghĩ tới mình còn một ngày như vậy, có thể cầm quân tác chiến, nhìn khuôn mặt non nớt mà kiên định kia, sống mũi cay cay, từ từ đứng thẳng lưng, chắp tay:” Lão n ... Mạt tướng tuân lệnh, không biết tộc trưởng cho mạt tướng bao nhiêu thời gian?”
Hàng phục được lão già cố chấp này, Vân Chiêu cảm thấy rất có thành tựu:” Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, đại loạn có thể tới bất kỳ lúc nào, ta muốn đội quân này chuẩn bị sẵn sàng tác chiến.”
“ Tộc trưởng ưu ái tân quân, e âm tộc Vân thị sẽ bất bình, điều này giống hoàn cảnh của Thích soái năm xưa, sao tộc trưởng có thể đảm bảo tân quân do mạt tướng luyện ra sẽ không rơi vào cảnh thỏ chết chó vào nồi?”
“ Nếu thỏ đã chết hết, chim cũng chẳng còn, vậy đem ông ra mà mổ chắc ông cũng chẳng hối tiếc nữa đâu nhỉ? Bây giờ ta hứa hẹn gì cũng vô ích thôi, giờ chúng ta cứ dìu dắt nhau đi tiếp, xem xem kết quả cuối cùng ra sao?”
Phúc bá tầm ngâm một lúc gật đầu coi như tiếp nhận câu này:” Tộc trưởng không tiếc tiền bạc gây dựng lại thư viện Ngọc Sơn, nay lại không tiếc công sức, cược toàn bộ tính mạng Vân thị vào tân quân, cả văn lẫn võ không bỏ cái nào, mưu đồ của tộc trưởng thật lớn, không biết mục đích cuối cùng của tộc trưởng là gì?”
“ Bất kể là gì, ta tới thế gian này, không định sống tầm thường cả đời.” Vân Chiêu lạnh lùng phất tay:” Ông lui ra đi, ta muốn ở cùng với những anh linh này một chút.”
| Mạt tướng tuân lệnh.” Phúc bá chắp tay đi ngược lui khỏi sơn động chỉ để lại mình Vân Châu:
Vừa nghe tiếng thạch môn đóng lại, vẻ mặt cao ngạo của Vân Chiêu biến mất ngay, thân hình báo ú của y nhảy cẫng lên, hai tay khua khoắng trên không mất kiểm soát như không biết phải làm sao phát tiết cảm xúc trong lòng. Tiếp đó ngồi hẳn lên khẩu pháo ra sức hôn, hôn tới mồm đầy mỡ trâu cũng không muốn buông tay.
Y biết về sau thế giới này còn nhiều vũ khí mạnh mẽ hơn, nhưng thời khắc này, có những thú vũ khí này, y đã quá thỏa mãn rồi.
Điểu súng, thứ tốt ... Hôn một cái!
Lang tiễn, cũng tốt ... Hôn một cái!
Đao Oa, càng tốt … Hôn một cái!
Đảng ba ... Cũng là thứ tốt, nhưng mà nhiều gai, không hôn nữa ...
Lúc này Vân Chiêu như con chuột chui vào kho thóc, nhìn cái gì cũng thích, chạy đông chạy tây sờ cái nọ, mó cái kia, hận không thể ôm tất cả vào lòng rồi cười ba ngày ba đêm, vừa rồi phải làm mặt lạnh thâm trầm với lão già kia, mỏi hết quai hàm, giờ không cần nữa, gia gia hôn cho đủ ... Í, hôn nhầm cột đá rồi ...
Có những thứ này, Vân thị có thể lập tân quân, khởi điểm cao hơn đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung một bậc rồi.
Cho dù mình không thể cưỡng lại thiên thời ngăn cản Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung trở nên cường đại, nhưng bằng vào những thứ này mình có thể lợi dụng lúc ôm cua vượt mặt.
Hiện giờ Lý Hồng Cơ chẳng qua chỉ là một tướng lĩnh dưới sự chỉ huy của Cao Nhữ Nhạc mà thôi, Trương Bỉnh Trung vẫn là đầu mục lưu dân, tuy võ dũng, song chưa phải cự khấu thực sự.
Vương Gia Dận tung hoành một dải Duyên An, biến cả một vùng Duyên An trở thành tặc khấu, thực sự đáng ngại, không biết chúng khi nào nam tiến.
Đám tặc khấu này không chỉ công thành cướp đất, còn câu kết với nhau, cho dù là hung hãn như Hồng Thừa Trù cũng chỉ có tể giữ vững đại môn Tây An ở Thuần Hóa, Tam Thủy, Bạch Thủy, không dám rời nửa bước.
Nhưng không một ai ngờ rằng, ngay ở trong Tây An lại còn ẩn giấu một đám tặc khấu thực lực cường đại như thế.
Đám tặc khấu này hành động bí mật, danh tiếng không rõ, từ góc độ lâu dài mà nói càng uy hiếp lớn với giang sơn Đại Minh, vì chúng có dã tâm lớn hơn, tổ chức kỷ luật hơn, cũng có mục tiêu rõ ràng hơn.
Vân Chiêu ở trong kho vũ khí nửa canh giờ, ôm đao Oa lăn lộn, ngồi trong đống đạn dược ca hát ... Vui mừng không sao tả siết ... Tới chính y cũng không hiểu sao mình có hành vi trẻ con như thế, chỉ biết lòng vui lắm.
Hoan hỉ đúng nữa canh giờ, Vân Chiêu chỉnh lý lại y phục, mặt bình thản ung dung bước ra.
Đứng ở cửa sơn động có thể nhìn bao quát hết cả Vân gia trang tử, ở góc độ của y thấy được toàn bộ đồng ruộng mênh mông xanh ngắt một màu, thấp thoáng thôn làng ẩn hiện dưới tàng cây xanh mát, trước cửa sơn động trồng cả mảng rừng hòe, lúc này đang tỏa hương thơm ngát, vì đây là núi đá trơ trụi chẳng có cái gì nên trong thôn chẳng có ai lên đây, không ai ngờ nó lại ẩn giấu bị mật lớn như vậy .
Vân Phúc đã đi lâu rồi chỉ còn lại Tiền Thiểu Thiểu sốt ruột đi tới đi lui trước sơn động, vừa thấy Vân Chiêu đi ra, rối rít chạy tới:” Thiếu gia, thiếu gia, thứ bên trong ra sao? Nhiều không? Đủ dùng không?”
“ Tuyệt vời, không kể siết.” Với Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu thoải mái chia sẻ cảm xúc của mình hết sức khoa trương vung tay:
Tiền Thiểu Thiểu khấp khởi hi vọng:” Hay quá, vậy tiểu nhân có được làm quản gia không?”
Vân Chiêu trượt chân nhìn lại thằng nhóc trước mắt, tham vọng thật lớn, trước kia nó có tham vọng làm đại trà hồ tổng quản ở Minh Nguyệt lâu, không ngờ giờ lại mưu đồ với Vân thị:” Không được, ngươi còn nhỏ quá, trước tiên để Vân Kỳ làm đã, đợi ngươi lớn lên rồi tính. Với lại ngươi có tính táy máy, bạ cái gì cũng cho vào túi, làm quản gia rồi dám bỏ túi riêng, ta sẽ chặt tay đấy.”
Tiền Thiểu Thiểu thất vọng, thôi để Vân Kỳ làm mười năm trước:” Thiếu gia, tiểu nhân làm quản gia rồi còn phải lấy trộm tiền làm gì nữa, ngồi yên một chỗ vô số người chủ động tới tặng rồi còn gì.”
“ Í, điều này sao ta không nghĩ tới nhỉ? Được rồi, đợi mười năm nữa đi, giờ thiếu gia còn nhiều việc cần ngươi …”
Chỉ cần mọi việc diễn ra thuận lợi, tâm tình của người ta đều rất tốt, Vân Chiêu cũng thế, thoải mái hứa hẹn với Tiền Thiểu Thiểu, y đang cảm giác như mình đang có cả thế giới trong tay.
Nhưng thế giới này không bao giờ xoay quanh bất kỳ ai hết.
Phiền toái nhanh chóng lại tới.
Tổng đốc tam biên Dương Hạc đích thân viết thư tay tới huyện Lam Điền, mệnh lệnh cho huyện lệnh Lam Điền - Vân Chiêu trợ giúp tri phủ Tây An - Trương Đạo Lý truy bắt hung thủ thảm án Thiếu Hoa Sơn.
Hơn nữa còn là phá án có kỳ hạn, nếu như không làm được, ba tri huyện của ba huyện Lam Điền, Trường An, Hoa Huyện mang gông tới đại doanh Duyên An thỉnh tội.
Đồng thời Hồng Thừa Trù cũng gửi thứ tới, trong thư thúc giục Vân mau chóng đưa lương thực với huyện Phú Bình, còn chuyên môn chỉ ra, quân của ông ta đa phần là người đất bắc, không thích ăn gạo, tốt nhất là dùng kê,lúa mạch, gạo kê làm quân lương.
Có điều ông ta muốn một vạn bốn nghìn gánh chứ không phải là một vạn hai nghìn gánh như thỏa thuận trước đó.
Tri phủ Trương Đạo Lý cơ bản đã bị điên rồi, có trời mới biết được vì sao một thương đội bình thường bị giết lại gây nhiều sự chú ý đến thế.
Không chỉ Dương Hạc, tới ngay cả ân sư của ông ta ở kinh thành cũng gửi thư, đốc thúc ông ta sớm ngày phá án, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vụ án xảy ra ở trên địa bàn Vị Nam, tri huyện Vị Nam đã bị cách chức, cả nhà nột vào xe tù, giải lên kinh sư hỏi tội.
Điều này khiến tri huyện Trường An, Hoa Huyện, Lam Điền cứ như ở trên chảo rán, không biết phải ứng phó ra sao, chỉ đành đẩy áp lực xuống dưới, nói với nha dịch, đoàn luyện các huyện, nếu không phá án trong vòng 20 ngày, đánh chết hết.
Thế là ba huyện thêm vào huyện Vị Nam, ai nấy nơm nớp lo sợ.