“ Chuyện chúng ta làm không để lại manh mối gì đấy chứ? “ Tri huyện đại nhân vẫn phải làm xong bài tập tiên sinh giao mới có thời gian chạy ra tiền viện tìm Vân Tiêu hỏi tới chuyện này, Vân Chiêu đâu ngờ tới chuyện vác đá đập chân mình như vậy, đúng là xúi quẩy:
Vân Tiêu trấn an: “ Đừng lo, sẽ có kết quả ngay thôi, song không phải chúng ta phát hiện, mà là bộ đầu Hà Trường Tam của huyện Vị Nam phát hiện ra.”
Vị thúc thúc này học vấn không cao, tầm nhìn cũng thấp, nhưng mà là người lão luyện, mưu hèn kế bẩn không thiếu, Vân Chiêu vội hỏi: “ Phát hiện gì thế?”
“ Hà Trường Tam sắp bắt được một tên đạo phỉ, hắn sẽ tự xưng là bộ hạ của Hoành Thiên Vương. “ Vân Tiêu cười rất gian tà:
“ Vì sao nhất định là Hoành Thiên Vương?”
“ Vì Hoành Thiên Vương là cường đạo duy nhất có kỵ binh, tên này là người giao du tứ hải, gan lớn chùm trời, thích nhất làm những việc người khác không ngờ khiến thế gian phải kính sợ. Chuyện này rất hợp với khẩu vị của hắn, chỉ cần là giang hồ có chuyện gì đồn là do hắn làm, vì hám danh, thế nào hắn cũng nhận. Cho dù hắn thông minh một lần không thừa nhận thì chúng ta cũng có cách cho hắn trăm miệng khó cãi.”
“ Loại người như thế mà sống được tới bây giờ à?” Vân Chiêu mắt tròn mắt dẹt, đúng là nhân gian kỳ lạ, cái gì cũng có:
“ Chính là dựa vào cái hư danh đó, nhiều người không biết thực hư, lại cùng đường thấy danh tiếng của hắn lớn, cho nên tới quy thuận, giờ cũng gom góp được mấy nghìn nhân mã, thậm chí còn có một đội kỵ binh.”
“ Vậy tên đạo phỉ sẽ bị Hà Trường Tam bắt được là ai?”
“ Một người sẵn sàng bán mạng của mình vì ba gánh lương.” Vân Tiêu không nói chi tiết, hắn thấy không cần thiết, dù sao cũng là người sắp chết, thời đại này thứ rẻ rúng nhất là mạng người:
Vân Chiêu vẫn băn khoăn một chuyện:” Hắn chắc sẽ chịu được sự tra khảo của quan phủ chứ?”
“ Không chịu được thì cũng phải chịu thôi, ba gánh lương thực kia là để cứu cả nhà bốn người của hắn, nghe nói hắn cũng gia nhập cường đạo rồi, chỉ là không biết nhóm nào, hắn là hảo hán tử cứng cỏi, không bán đứng huynh đệ của mình đâu.”
“ Hắn tên là gì?”
Vân Tiêu xua tay, thấy chuyện này không cần thiết:” A Trệ, loại người này có khắp nơi, dùng thì dùng, không cần phải biết tên đâu.”
“ Vẫn nên nhớ thì hơn, cháu có cảm giác ông trời có mắt.”
“ Lưu Đại Bằng.”
Vân Chiêu suy nghĩ chốc lát, cái tên này không có chút ấn tượng nào trong đầu y, vậy chắc không phải danh nhân nào đó, liền gật đầu coi như chấp nhận sự bố trí của Vân Tiêu.
Vân thị là gia tộc mấy trăm năm ở Quan Trung, mặc dù không tích góp được gia sản đáng kể, nhưng có vô số quan hệ để dùng.
Khi Vân Tiêu vạch kế hoạch đánh cướp thì chuyện đường lui cũng luôn được tính toán kỹ càng, bây giờ chẳng qua là theo bố trí để giải quyết nốt công việc mà thôi.
Cao Kiệt đã trở về dẫn theo người đóng giả cường đạo ở Thiếu Hoa Sơn, bọn họ tiếp tục đóng vai nông hộ bình thường ở Thang cốc, Vân Chiêu liền hạ lệnh đóng cửa biên cảnh huyện Lam Điền, sai Đoàn luyện sứ Vân Mãnh lập trạm kiểm soát khắp nơi, không cho phép lưu dân, thậm chí cả thương cổ vào huyện Lam Điền.
Tới tháng năm, lúa mạch ở huyện Lam Điền đã bắt đầu ngả sang màu vàng, chưa tới mười ngày nữa là tới vụ thu hoạch lớn nhất trong năm, ai nấy cầu khẩn mười ngày này đừng xảy ra biến cố gì.
Vì có thảm án Thiếu Hoa Sơn, toàn bộ huyện Lam Điền từ trên xuống dưới như sắp đón địch cũng là điều có thể hiểu được.
Vân Chiêu liên tục viết thư cho tri phủ Trương Đạo Lý, tổng đốc Dương Hạc, một mặt thanh minh thảm án Thiếu Hoa Sơn không dính líu gì tới huyện Lam Điền, vụ thu hoạch mùa hè trong huyện là đại sự trong đại sự, y là tri huyện thời khắc này phải đốc thúc bách tính thu hoạch, còn phải nộp thuế, không dám tùy tiện rời đi. Một mặt báo lên số lượng ruộng được cầy cấy năm nay cùng sản lượng dự kiến thu hoạch được, tin rằng con số đó có thể khiến bất kỳ thượng cấp nào cũng phải động lòng.
3,5 vạn gánh lương thảo, đó là số lương thực mà huyện Lam Điền dự kiến thu được mùa hè năm nay.
Quả nhiên Trương Đạo Lý nhận được thư, ngay trong đêm dẫn người chạy tới huyện Lam Điền thị sát, chứng kiến cảnh khắp cả huyện từ đồng bằng tới lưng núi, khắp nơi là ao hồ kênh mương chằng chịt, hơn hai chục bánh xe nước khổng lồ ngày đêm đưa dòng nước mát lên cả mảnh ruộng cao, nước chảy róc rách dưới chân, hoa màu sinh trưởng tốt đẹp, chấn kinh không nói lên lời.
Trương Đạo Lý dùng hai ngày để ước tính thuế thu được ở huyện Lam Điền, còn đi xem lương thực mới của Vân thị được trồng thử trên quy mô lớn, càng khen không ngớt, sau đó hạ lệnh Vân Chiêu bằng mọi giá đảm bảo thu hoạch thuận lợi rồi vội vàng về Tây An, viết thư cho Dương Hạc, đem Vân Chiêu kéo khỏi vũng bùn Thiếu Hoa Sơn.
Đúng lúc này bộ đầu huyện Vị Nam - Hà Trường Tam khi tiễu phỉ vô tình bắn được một đại hán bị thương bởi vũ khí sắc, hắn như nhặt được chí bảo, ngày đêm thẩm vấn rốt cuộc vén màn chân tướng thảm án Thiếu Hoa Sơn.
Trước kia ai cũng cho rằng Tái Bá Đương ở Thiếu Hoa Sơn trại gây án, bắt được đại hán này mới biết Tái Bá Đương bị oan.
Bởi vì trước khi tiêu cục Hùng Phong vận chuyển lương thảo qua Thiếu Hoa Sơn thì Tái Bá Đương đã bị Hoành Thiên Vương giết rồi.
Vốn mục đích của Hoành Thiên Vương chỉ là uy hiếp Tái Bá Đương quy thuận, hiến lên tiền lương, kết quả Tái Bá Đương không thẹn là bậc hảo hán, thà chết không uốn gối, kết quả Hoành Thiên Vương giết tại chỗ, đúng lúc này bái thiếp của tiêu cục Hùng Phong tới không đúng lúc ...
Bây giờ không biết tung tích Hoành Thiên Vương đâu.
Sau khi làm rõ nguồn cơn, hai vị tri huyện Trường An, Hoa Huyện thở phào, chỉ cần là chuyện không liên quan tới mình là được, vì thế cả hai huy động tất cả lực lượng của mình, đốc thúc kết án.
Vân Chiêu không thèm để ý chuyện này, vụ thu hoạch ở huyện Lam Điền sắp tới, đây mới là chuyện mà người Quan Trung gặp nạn đói lâu năm quan tâm nhất.
Vụ thu hoạch hè năm nay trong mắt người huyện Lam Điền càng thiêng liêng, ai nấy ngày ngày ra ruộng nhìn những bông lúa mạch chắc mẩy cười không khép miệng lại được.
Khi Vân Chiêu mặc y phục hí kịch đeo mặt nạ quỷ dị, đi tới nơi nào, người người quỳ xuống tới đó, không phải quỳ lạy Vân Chiêu mà là đang quỳ lạy thần linh.
Trước kia Vân Chiêu luôn coi nghi thức này như thứ thừa thãi phiền phức, là biểu hiện thứ mê tín dị đoan cần loại bỏ, lần này không dám có chút xem thường nào.
Cộng cả Vân Chiêu thì có mười sáu người mặc đồ hí kịch nhảy múa, bọn họ không phải quan viên mà là những cụ già đức cao vọng trọng từ thôn làng trong huyện.
Một đám người đứng trên bờ ruộng nhảy múa quay cuồng hết sức cổ quái buồn cười, song cả trẻ con cũng quỳ rạp xuống đất, không dám nói năng.
Ruộng đồng không cho phép phóng hỏa, bởi thế những tờ tiền giấy màu vàng được gió núi cuốn lên chín tầng trời.
Vân Chiêu sau khi nhảy múa xong, cởi phục sức dầy, đích thân xuống mảnh ruộng đã chọn trước, cắt bó mạch đầu tiên.
Mười lăm ông cụ còn lại cũng làm tương tự, sau đó lấy lụa đỏ buộc lại, do khoái mã đưa tới nha môn phủ Tây An.
Một vị trưởng giả phát ra tiếng hú quái dị, vô số nam tử, phụ nhân, thiếu nam thiếu nữ đồng loạt ùa ra ruộng như ra trận, bắt đầu vụ thu hoạch hè mùa thu năm Sùng Trinh thứ 3.
Suốt từ mùa đông năm ngoái cho tới mùa hè năm nay, toàn bộ bách tính huyện Lam Điền không có lúc nào là nhàn rỗi.
Giờ đây mọi vất vả của họ đều được báo đáp.