Chuyện này Từ tiên sinh chỉ nhắc tới đó thôi, không muốn can dự quá nhiều việc Vân Chiêu làm, nói xong phất tay áo rời đi, nếu năm ngoái Vân Chiêu còn là đứa bé ngoan biết nghe lời, năm nay y là huyện lệnh, nắm trong tay sinh tử cả vạn người rồi, lập trường khác nhau, có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, ông không muốn có xung đột với đứa học sinh này.
Mắt tiễn mấy vị tiên sinh tâm tư khó dò đi xa, Vân Chiêu mỉm cười.
Ở Triều Minh, người Vân Chiêu khâm phục nhất chính là Từ Quang Khải, người còn lại là Triệu Thế Tránh.
Hai vị này đều là người đứng ở tiền tuyến nghiên cứu khoa học, cũng chính là hại vị có tầm nhìn xa rộng nhất trong số quan viên Đại Minh.
Chỉ cần liên hệ với họ, Vân Chiêu thế nào cũng từ trong manh mối nhỏ tìm được thứ mình cần nhất.
Vân Chiêu vốn còn định ở lại thư viện thêm một thời gian để thân thiết với đám sư đệ sư muội của mình, gây dựng tình cảm nhưng sự vụ ở dưới núi rất nhiều, không cho y trì hoãn lâu.
Vân Dương bị người ta đánh hộc máu.
Chính xác hơn là bị tám người đeo mặt nạ, tám người này trên người đều có xích sắt, dù vậy Vân Dương vẫn không phải là đối thủ.
Cao Kiệt đối diện với người đeo mặt nạ, nếu như một đấu một thì hắn thắng chắc, nếu một đấu hai thì có chút vất vả, song vẫn thắng được, còn một đấu ba thì trừ khi liều mạng, nếu không thua là cái chắc.
Vân Chiêu chứng kiến tất cả qua một cái lỗ nhỏ.
Trong đám huynh đệ thì Vân Dương hung hãn nhất, nhưng đối diện với tám người đeo mặt nạ này không có sức đánh trả.
“ Tám tên Kiến nô này sở dĩ đầu hàng kỳ thực là muốn kiếm cơ hội giết chết chúng ta mà thôi, ngươi nói có phải không?” Vân Chiêu rời mắt khỏi cái lỗ, nói với Tiền Thiểu Thiểu cũng đang nhìn trộm đám Vân Dương luyện võ:
Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Tiểu nhân cũng nghĩ thế đấy, chúng ta giết chúng thôi.”
Vân Chiêu vỗ đầu nó:” Không, bọn chúng có tinh thần đó mới hữu dụng, ta muốn toàn bộ học sinh trong thư viện phải đánh bại được tám tên Kiến nô này mới có thể giết hổ.”
“ Người cầm quyền nuôi hổ không phải là không có mục đích, ta muốn tám tên Kiến nô này thành đá mài đao cho tướng sĩ Vân thị, ta muốn họ thông qua chiến thắng Kiến nô kể kiến thiết tự tin, như thế mới không bị danh tiếng của Kiến nô làm đoạt mất hồn phách.”
Tâm lý có thể luyện ra rồi, thế nhưng luyện quân thế đủ chưa, Vân Chiêu không chắc, chiến tranh là chuyện sinh tử tồn vong, y không dám dùng ý nghĩ chủ quan của mình phán định một việc, từ chuyện trồng ngọc mễ đã cho thấy vấn đề rồi.
Vì thế Vân Chiêu đi tìm người mà y cho là có tiếng nói nhất ở chuyện này.
“ Phúc bá, nếu như có một đám chiến sĩ mỗi ngày được cung phụng ăn no ngủ kỹ, rồi mỗi ngày trải qua chiến đấu kịch liệt nhất, cuối cùng bọn họ có thể thành chiến sĩ dũng mãnh nhất không?”
“ Thiếu gia, không có khả năng đó đâu, bọn họ sẽ chỉ vì ngày ngày phải chiến đấu, thương tích chồng chất, chết trong thời gian ngắn, không có cơ hội thành chiến sĩ cường hãn nhất.” Phúc bá đang ăn canh khoai tây, tiện tay giơ cái thìa gỗ lên:” Đừng nói chiến đấu mỗi ngày, lão nô chỉ cần dùng cái thìa gỗ này thuận tay đánh thiếu gia mỗi ngày một trăm cái, không quá một năm, thiếu gia sẽ nổi điên hoặc tự sát.”
“ Ồ, nếu thế thì chúng ta phải làm sao?” Vân Chiêu trầm ngâm, trước kia vốn nghe câu hùng binh do đánh mà ra chứ không phải luyện mà ra, chẳng lẽ lại quay về con đường đánh cướp à?
Phúc bá múc từng thìa canh lớn ăn, không muốn để ý tới Vân Chiêu nói nhiều rất ảnh hưởng tới mình ăn uống.
Vì thế Vân Chiêu đành ngồi đợi Phúc bá ăn xong.
Phúc bá thích nhất là dùng khoai tây nấu nhừ thành một thứ canh sền sệt, muỗi buổi chiều trù nương đều chuẩn bị cho ông ta một bát, đây là hưởng thụ lớn nhất của ông ta, có khi hơn cả hút thuốc rồi, có lẽ nếu không phải cái bụng có hạn, chắc ông ta sẽ bê cái bát húp suốt ngày thay cho hút thuốc.
Đấy là suy nghĩ méo mó của Vân Chiêu.
“ Thiếu gia, trong đất Thục có người tới đòi vũ khí trong kho.”
Vân Chiêu muốn lộn bàn, bao năm không thấy ai, lão tử vừa dùng đủ mọi thủ đoạn mới moi ra được, giờ có kẻ muốn chia phần à, nằm mơ, rống lên:” Nói với hắn, hết rồi.”
“ Người này tên Phùng Anh, thiếu gia phải đích thân đi nói.” Phúc bá đủng đỉnh nói:
“ Hắn là thứ điêu dân từ đâu chui ra thế?”
“ Người ta không phải là điêu dân, mà là di cô của cuộc chiến Liêu Dương năm xưa, phụ thân của người ta chính là thuộc nhóm Thích gia quân cuối cùng khảng khái đi chết, bốn tháng sau khi phụ thân chết thì người ta mới ra đời, Tần Lương Ngọc tới nhặt xác cho đệ đệ thì mới biết có đứa bé này nên mới nhận nuôi. Theo lý mà nói thì người ta còn có tư cách tiếp nhận số vũ khí này hơn thiếu gia.”
Vân Chiêu rùng mình một cái, giọng lắp bắp:” Tần, Tần Lương Ngọc nào?”
“ Chính là người mà thiếu gia lo nhất đấy, Thượng trụ quốc Quang lộc đại phu, Trung quân đô đốc phủ Tả đô dốc, Tứ Xuyên đề đốc, quan tổng binh, Trấn đông tướng quân, nhất phẩm phu nhân Tần Lương Ngọc tự Trinh Tố.” Phúc bá tuôn ra tràng chức danh dài dằng dặc sau đó hài lòng nhìn Vân Chiêu kinh hãi tới mức muốn đút luôn bàn tay vào miệng, mỉm cười nói tiếp:” Số vũ khí này mặc dù là của Thích gia quân, nhưng cũng thuộc về 3000 Xuyên quân, thuốc về huynh đệ Tần Dân Bình, Tần Bang Bình.”
“ Phùng Anh tuy chỉ hơn thiếu gia một tuổi, nhưng người ta thân kiêm chi trưởng của hai nhà, quan hệ phía nhà nào cũng chắc chắn hơn thiếu gia. Đây thực sự là nguyên nhân trước kia lão nô không thể tùy tiện giao số vũ khí này cho thiếu gia.”
Gặp phải hộ quan hệ rồi, sao thời đại nào cũng có cái thứ đáng ghét này, Vân Chiêu nghiến răng ken két:” Phùng Anh ở đâu?”
Phúc bá tiếc nuối nhìn cái bát trống, no tới ợ một cái:” Sắp tới rồi, lão nô đã nhận được thư, tính toán thời gian thì đã xuất phát được sáu ngày, chỉ chừng 10 ngày nữa thôi là sẽ tới huyện Lam Điền.”
Hai mắt Vân Chiêu hết sức âm u, đang chuẩn bị xoay người bỏ đi thì sực tỉnh, nhìn chằm chằm Phúc bá:” Sao ông tiết lộ hành tung của nó cho ta?”
Phúc bá cười lăn cười bò, hai tay vỗ bàn liên hồi, cứ như nghe thấy chuyện tức cười nhất trên đời, chỉ Vân Chiêu cười:” Nếu thiếu gia thấy ra tay được thì cứ ra tay đi.”
Vân Chiêu cân nhắc thật nhanh rồi từ từ ngồi xuống:” Ta đúng là không ra tay được.”
“ Không phải thiếu gia không ra tay được, mà là không dám ra tay, nếu thiếu gia làm như thế, những thứ thiếu gia vất vả gây dựng được sẽ như nắm cát rời. Thiếu gia muốn dùng anh linh Thích gia quân, Xuyên quân để ngưng tụ quân đội mình muốn, nhưng Phùng Anh mới chính là hóa thân của anh linh tướng sĩ trên trời.” Phúc bá vạch trần suy nghĩ thật của Vân Chiêu:” Phùng Anh như cốt nhục của Tần soái, giết nó sao? Chẳng thà thiếu gia tự sát cho thống khoái.”
Vân Chiêu cay cú đấm bàn:” Ta đã biết mà, ông trời sẽ không ưu ái ta như vậy đâu, giờ ném quả trứng phượng hoàng xuống làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Phúc bá mặc y, lấy tẩu thuốc ra hút, rất ít khi thấy được con lợn rừng tinh hốn siêu phách lạc như thế, ông rất muốn nhìn thêm một lúc.
Vân Chiêu hoảng loạn một lúc rồi tâm tư dần trở nên rõ ràng, bắt đầu cò kè mặc cả:” Này, ta giữ một nửa được không?”
Phúc bá khe khẽ lắc đầu:” Không phải là vấn đề có được hay không, số vũ khí này vừa vặn là trang bị cho một doanh, sau khi chia ra làm hai, sức chiến đấu tổn thất không phải chỉ là một nửa, bất kể là ai, phải lấy toàn bộ thì mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó.”
(*) Cho bác nào chưa biết Tần Lương Ngọc thì bà ấy là nữ tướng quân duy nhất được thừa nhận trên 24 bộ chính sử của TQ, nhận ấn tướng quân từ tay hoàng đế, mặc giáp trụ lên triều đứng trong hàng ngũ quan lại, không giống nhiều nữ tướng quân khác kỳ thực chỉ được dân gian gọi là tướng quân chứ không phải triều đình, giống nữ tướng Dương gia. Hay Lý Tú Ninh kỳ thực sau khi chết mới được phong tướng quân.
Tần Lương Ngọc chiến đấu cho nhà Minh từ thời Vạn Lịch, bảo vệ 3 đời vua cuối cùng của nhà Minh, sau đó lại phục vụ cho vua Nam Minh khi chạy về phương nam, chiến đấu chống quân Thanh tới chết.
À, đừng nhầm Tần Lương Ngọc với Tả Lương Ngọc, 2 người cùng là tướng, cùng thời, nhưng một thơm một thối khác nhau.