Vân Chiêu cười.
Tiền Thiểu Thiểu cũng cười theo.
Nha dịch áp giải Trần Phương đi vào càng cười ha hả.
Trần Phương cũng cười, hăn thấy không khí trong phòng rất tốt, bởi thế càng thêm tự tin, nhảy về phía trước hai bước:” Huyện tôn, đây là công lao bằng trời, chỉ cần huyện tôn bắt được tên Tồi Sơn Hổ, đừng nói là treo thưởng của tiêu cục Hùng Phong và người Sơn Tây, chỉ cần lục soát sào huyện của Tồi Sơn Hổ, huyện tôn đủ dùng cả đời không hết rồi.”
Vân Chiêu gật đầu liên hồi:” Không dám, không dám, nếu ngươi đã khẳng định chắc chắn như thế, bản quan tin lời ngươi nói đều là thật. Lương Tam, chuyện này giao cho ngươi làm, nên thưởng phải thưởng, không nên keo kiệt.”
Lương Tam là tâm phúc của Vân Hổ được phái tới bảo vệ Vân Chiêu nhận lệnh, sau đó thân thiết khoác vai Trần Phương, hai người vui vẻ rời đi.
Vân Chiêu quay lại đại đường, tiếp tục xử án, lần này chuyên tâm hơn nhiều, hình danh sư gia đã dày công chuẩn bị các vụ án thú vị mua vui cho huyện tôn.
Điều này bách tính ở ngoài thi thoảng lại phát ra tràng cười không ngớt, thán phục tài xử án khéo léo huyện tôn, nhất là người vừa mới chuyển tới huyện càng yên lòng. Không phải vì tài phá án của huyện tôn, mà là vì bách tính, bách tính lại yêu quý quan viên như thế, đương nhiên quan tốt rồi, nơi này đúng là có thể yên tâm ở lại.
Đến chập tối Vân Chiêu xử lý xong hết vụ án tồn đọng, chắp tay cảm tạ khổ công của hình danh sư gia, sai ban thưởng cho ít thịt khô.
Hình danh sư gia lòng ấm áp, vốn tưởng huyện tôn nhà mình tuổi nhỏ thành danh, tính cách ắt phải khó gần lắm, hôm nay tiếp xúc cả ngày nhận ra, huyện tôn không cần ra uy với kẻ dưới, đối xử rộng rãi thân thiết mà chẳng mất uy nghiêm.
Về tới nhà vẫn khen ngợi huyện tốt không dứt, khi ăn cơm thấy nhi tử cắm mặt vào mấy miếng thịt, thế là lửa giận bốc lên, cầm đũa quất liên hồi ...
Từ đầu tới cuối vị hình danh sư gia bị huyện tôn làm cảm động quên mất tên hắc y hán tử hứa mang tới một phen phú quý lớn cho huyện tôn.
Vân Chiêu quay về hậu không biết rằng có một đứa bé vô tội vì mình mà gặp họa, ngồi đĩnh đặc trong phòng khách, chẳng biết đợi ai.
Hồi lâu sau Tiền Thiểu Thiểu đi vào:” Thiểu gia, một canh giờ trước Phùng Anh đã rời huyện thành, về trang tử nhà ta rồi.”
Tức thì huyện tôn cong lưng xuống bóp chân tê cứng kêu úi a liên hồi:” Cô ta vẫn không muốn gặp ta sao?”
“ Thì thiếu gia cũng có muốn gặp cô ta đâu.” Tiền Thiểu Thiểu không hiểu, nó biết tính thiếu gia quái gở song vẫn muốn hỏi:
Vân Chiêu bất chấp lý lẽ vỗ bàn:” Cô ta muốn đấu với ta đây mà, nữ nhân này làm ta thật khó chịu.”
“ Vì sao ạ?”
“ Ta không biết, tóm lại là không thoải mái tí nào, món trang sức kia xong rồi thì đem tặng đi, thân phận của cô ta đáng để chúng ta tôn kính.”
Tiền Thiểu Thiểu đi sai người làm việc, Vân Chiêu co cái chân tê, nhảy lò cò ra công đường, leo lên cái ghế cao, buông thõng hai chân, nhìn công đường trống không cùng với bóng tối rợn người ở bên ngoài.
Đầu óc cũng trống rỗng, bởi lúc này không thích hợp nghĩ gì hết, chỉ cần đơn thuần hưởng thụ quyền lực là được rồi.
Ngồi ở trên công đường, mỗi lời Vân Chiêu nói ra có thể nhanh chóng biến thành chính lệnh, rồi cả huyện phải hành động theo một lời của y.
Một cái đầu có thể chỉ huy gần 10 vạn cái đầu trong toàn huyện, lúc này Vân Chiêu thấy mình vô cùng cao lớn, bách tính nhỏ bé lúc này trong mắt y càng thêm nhỏ bé.
Vân Chiêu là một người khổng lồ mới ra đời, ngoài kia có rất nhiều người không lồ khác, vì thế nên y ẩn mình sau ngọn Ngọc Sơn cao lớn hơn, không muốn để lộ thân hình khổng lồ của mình quá sớm.
Cho nên y mới khom người xuống, nấp dưới bóng của Ngọc Sơn, hai mắt cảnh giác nhìn chiến trường đẫm máu bên ngoài.
Sớm muộn cũng tới một ngày y bước ra ngoài, gia nhập vào bữa tiệc ngoài kia, giờ y chỉ muốn âm thầm lớn lên, âm thầm tích trữ lực lượng.
Bất tri bất giác, lòng bàn tay bóp chặt tay vịn ghế của Vân Chiêu đã đẫm mồ hôi.
Lau bừa lên quan phục mấy cái, Vân Chiêu liền ngồi thẳng dậy, vì Lương Tam đã từ ngoài đi vào.
Lương Tam dung mạo bình thường như vô số người Quan Trung, là người ít nói, thường ngày luôn lầm lì, nhưng làm việc đắc lực, dứt khoát, khiến nhiều người sợ hắn.
“ Xử lý xong rồi chứ?” Vân Chiêu vẫy hắn tới gần bàn hỏi:
Lương Tam theo bản năng lau tay lên đùi vài cái, thấy không có vết máu mới chắp tay:” Tên đó nói không thật, chúng lén đột nhập vào huyện Lam Điền có chín người, chứ không phải là sáu người như hắn nói.”
Làm một việc như vậy tất nhiên phái kẻ giảo hoạt nhất đi, nếu hắn không có điểm nào đáng nghi thì Vân Chiêu sẽ n ghi ngờ khả năng làm việc của Lương Tam:” Tin chưa bị lộ chứ?”
“ Chưa biết ạ, phải đợi các huynh đệ bắt cả ba tên ẩn nấp kia mới khẳng định được.”
“ Sau này phải chú ý, sao huyện Lam Điền như cái sàng vậy, ai muốn vào cũng vào được à? Nói với lý trưởng các thôn biên cảnh, bất kỳ người lạ mặt nào vào huyện cũng phải tra hỏi, không có lộ dẫn không cho vào.”
Lương Tam nhắc:” Đại nhân, giờ không ai dùng lộ dẫn nữa.”
“ Không thể nào, trong Đại Minh luật ghi rõ rành rành, rời nhà 30 dặm là phải có lộ dẫn do quan phủ phát. Nếu triều đình đã quy định như vậy thì chúng ta phải chấp hành, giờ ai cũng muốn tới huyện Lam Điền ta, thế không được, chúng ta chưa giàu có tới mức cung ứng được cho cả Quan Trung.”
Lương Tam làm mấy việc giết người phóng hỏa thì sở trường chứ nghe Vân Chiêu nói chính sự với mình thi như lọ vào trong đám sương mù.
Cho nên hắn chỉ chọn nói chuyện mà hắn hiểu:” Huynh đệ của Trần Phương đều nấp ở thôn xa xôi nhất trong huyện, chỉ cần đi vài bước là qua huyện Trường An, nếu có bất kỳ chuyện gì không ổn, chúng sẽ sang huyện Trường An thử vận may.”
“ Ngươi chưa giết Trần Phương chứ?”
“ Vâng ạ.”
Vân Chiêu gật gù:” Xử nặng vào, dù sao hắn đã giết huynh đệ của chúng ta.”
Lương Tam chắp tay:” Tiểu nhân hiểu rồi.”
“ Vậy thì đi đi, chuẩn bị sẵn sàng, mai chúng ta về Ngọc Sơn.”
Các trưởng bối trong nhà đa phần vẫn không muốn để Vân Chiêu tiếp xúc quá nhiều với những trường hợp máu me.
Như Vân Mãnh nói, Vân thị không mong công hầu đời đời, nhưng cần con cháu hưng thịnh, mọi tội nghiệt để đám sơn tặc bọn họ chịu thay.
Vân Chiêu phải là một người sạch sẽ, ít nhất nhìn bề ngoài là thế, lừa được ông trời là đủ.
Trong lòng Vân Chiêu rất cảm động, ở trước chuyện gia tộc, bọn họ có thể nói là chí công vô tư rồi.
Huyện thành Lam Điền rất nhỏ, tường thành thấp lè tè, canh phòng thì lỏng lẻo, kỳ thực chẳng cần phải tăng cường canh phòng làm gì, vì tường thành cao có một trượng hai, phỉ tặc thân thủ linh hoạt một chút chẳng cần tới công cụ, chạy lấy đà đạp vài cái là leo được lên tường thành rồi, thế thì canh phòng có ích gì?
Vân Chiêu cũng chẳng muốn xây dựng lại tường thành, y không coi trọng cái đó, thêm vào vị trí huyện thành Lam Điền rất tệ, thậm chí có thể nói như cái lũy làng ở bình nguyên, không có hào nước, chỉ có con sông nhỏ, công năng phòng ngự cực kém.
Hệ thống phòng ngự này còn chẳng bằng tường đá mà mẹ y xây dựng chắn lối vào trang tử nhà mình.
Huống hồ Vân Chiêu đã sớm cùng các vị tiên sinh ở thư viện đã lập quy hoạch, muốn lấy Vân gia trang tử, lấy Ngọc Sơn làm trung tâm phát triển, từ đó lan tỏa ra cả huyện.
Đó sẽ là một tòa thành không bất kỳ người nào ở thời đại này có thể hình dung ra được.