Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 167 - Q1 - Chương 154: Chỉ Muốn Lớn Thật Nhanh. (2)

Q1 - Chương 154: Chỉ muốn lớn thật nhanh. (2)

Tiền Thiểu Thiểu đi vào thắp thêm ngọn đèn nữa, chất lượng dầu không tốt, một cái đèn sáng không quá ba bước, sau đó mang bữa tối của hai người tới, chẳng có gì ngon, chỉ có hai bát mì.

Vân Chiêu thở dài bê bát mì lên, thường ngày y rất thích ăn mì, hôm nay tâm trạng không tốt nên ăn như nhai rơm, chẳng có mùi vị, có điều rốt cuộc mẹ y giáo dục cũng có hiệu quả, miễn cưỡng ăn hết miếng cuối cùng, bực bội đẩy cái bát trống đi, tự giận dỗi với chính mình.

“ Thiếu gia, người ta không tới đâu.”

“ Chắc chắn sẽ tới, chẳng quá là coi thương đứa trẻ con ta đây, người ta không thèm bạc việc với ta.”

Tiền Thiểu Thiểu nhỏ giọng nhắc:” Thiếu gia mấy lần từ chối gặp mặt Phùng Anh tiểu thư, chẳng phải cũng vì coi thường người ta là tiểu cô nương sao?”

“ Ta không muốn bàn việc với Phùng Anh là vì chuyện lớn thế này không thể do hai đứa trẻ quyết định, làm thế thì thành trò đùa rồi.”

“ Vậy nếu một mình thiếu gia là trẻ con bàn việc với người lớn thì không phải là trò đùa ạ?”

Vân Chiêu á khẩu, thẹn quá hóa giận cầm đũa đập bàn, y làm mọi việc để người ta quên đi y là trẻ con, xem ra đó là chuyện không thể nào, đến Tiền Thiểu Thiểu còn nhớ y là trẻ con, nghiến răng ken két:” Ta hận không thể sau một đêm biến thành người trưởng thành.”

Tiền Thiểu Thiểu tỏ ra rất thông cảm:” Tiểu nhân cũng ước như thế, nhưng mà sáng nào thức dậy cũng thất vọng.”

“ Ngươi bây giờ không phải lo cơm áo, lại có tỷ tỷ ở bên chăm sóc, vì sao lại muốn lớn lên như thế?” Vân Chiêu không hiểu:

“ Trước kia tiểu nhân luôn cho rằng mình không có cơ hội lớn lên, bây giờ có cơ hội rồi nên rất muốn biết mình lớn lên sẽ thế nào. Thiếu gia còn nhớ tiểu nhân kể, từng có thời gian phải trốn trong váy tỷ tỷ để sống không?” Tiền Thiểu Thiểu giọng thoáng thương tâm:

Vân Chiêu nghĩ một lúc gật đầu:” Ngươi sống được hoàn toàn dựa vào tỷ tỷ ngươi.”

“ Đúng thế ạ, cho nên tiểu nhân muốn lớn lên thật mau, nếu tiểu nhân không lớn lên được, đời này của tỷ tỷ coi như xong rồi ...” Tiền Thiểu Thiểu hít sâu ưỡn ngực như thể làm thế sẽ lớn hơn:

Vân Chiêu chưa bao giờ khát vọng lớn lên như bây giờ.

Cho dù y đã cố hết sức biểu hiện rồi, nhưng tuổi tác quá nhỏ vẫn khiến bị người Tần Lương Ngọc cử tới xem nhẹ.

Bọn họ thà để Phùng Anh tuổi tác tương đương ra chơi đùa với y chứ không chịu ra mặt nói chuyện tử tế với Vân Chiêu một lần.

Sự kiêu ngạo của thế gia vọng tộc, cao môn đại hộ đã thể hiện trọn vẹn ở đám người này

Kho vũ khí Vân thị là bí mật không thể nói ra, cho dù là người như ngọn núi lớn khiến người ta ngước mắt nhìn Tần Lương Ngọc cũng phải giữ bí mật.

Đáng tiếc, kho báu đó như lời Phúc bá nói, không hoàn toàn thuộc về Vân thị, cho dù Vân Chiêu đã lấy kho vũ khí rồi, đối với Tần Lương Ngọc, hoặc là Tần Anh, vẫn cần một câu trả lời, phải đạt thành giao dịch hai bên cùng hài lòng.

Nếu không chuyện này mà truyền đi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Người cần tới rốt cuộc cũng tới.

“ Môn hạ Thạch trụ Tần thị Phùng Anh ra mắt thế huynh.”

Vân Chiêu hít hơi hóp bụng lại cố gắng để mình trông gầy hơn một chút, rất có phong độ chắp tay đáp lễ:” Thế muội ngàn dặm bôn ba, vất vả, vất vả rồi.”

Phùng Anh đội mũ hình tròn như chiếc chiêng lớn, bốn phía có lưới rủ xuống, trên mũ có tấm lụa trắng phủ xuống, y phục nàng mặc cũng khác xa so với phong cách ở Trung Nguyên, tay chẽn, váy xòe, rất nhiều màu sắc, mang đậm phong cách thiếu nữ dân tộc tây nam, có một thứ khí chất cao quý đặc biệt của nữ tử xuất thân từ danh gia vọng tộc.

Nàng không cởi mũ trùm cũng không vén khăn che mặt, khoan thai ngồi xuống chiếc ghế nhỏ hơn một cỡ Vân Chiêu chuyên môn chuẩn bị cho mình, tay khẽ chạm vào chén trà do Tiền Thiểu Thiểu bê lên, coi như đã uống:” Tiểu muội lần này tới đây không vì cái gì khác, mà và số hỏa khí mà tổ tiên để lại.”

Giọng nói vừa đùa nghe, không nhanh không chậm, động tác đoan trang chuẩn mực, làm Vân Chiêu càng không thoải mái, Tiền Đa Đa cũng có thể làm được như thế nhưng nhìn vui mắt hơn nhiều, y ngồi ở đối diện thả hơi cho cái bụng phình ra, tay gõ mặt bàn:” Vì ta giết được nô tù, nên số hỏa khí này đã thuộc về Vân thị, thế muội từ xa tới, cũng không thể để thế muội đi uổng công, người đâu.”

Lời vừa dứt tỷ đệ Tiền Thiểu Thiểu và Tiền Đa Đa khiêng một cái rương lớn đi vào, đặt phía trước Vân Chiêu, mở rương ra bên trong là một bộ trang sức vàng chói mắt.

“ Thế muội tuy không phải là chí thân huyết nhục của Vân thị, nhưng cùng Vân thị ta đồng lòng đồng chí, thế muội tới Vân thị thăm thân, Vân Chiêu vui lắm, thấy thế muội hành trang đơn giản, chuẩn bị chút vàng bạc thêm vào cho thế muội, nếu thế muội thấy ít, cứ việc đề xuất, phàm là Vân thị có, không lẽ nào lại nói không.”

Phùng Anh không nói một lời, chỉ khẽ thở dài.

Nha hoàn Tiểu Sở thì có vẻ muốn nói lắm, nhấp nha nhấp nhổm, chỉ là phía bên kia Tiền Thiểu Thiểu nhìn nó chằm chằm như chỉ đợi cơ hội, nên nó đành nhịn.

Tiền Đa Đa vừa tấm tắc khen ngợi vừa lấy từng món trang sức ra bày lên tấm lụa để trên bàn, mỗi món trang sức đều khéo léo giới thiệu cho Phùng Anh biết chỗ tuyệt diệu trong đó.

Thấy Vân Chiêu không chú ý tới chuyện xảy ra ở nơi này mà mắt cứ nhìn ra ngoài cửa, Phùng Anh lên tiếng:” Thế huynh đừng đợi nữa, sẽ không có ai tới đâu, nơi này người có thể định đoạt chỉ có muội thôi.”

Vân Chiêu không quay đầu lại mà chỉ hỏi:” Loạn thế sắp tới, thế muội tính sao?”

“ Tiểu muội tuy chỉ là một nữ tử, nhưng thừa hưởng cứng cỏi của phụ huynh, đối diện với loạn thế chỉ có cách cố gắng vươn lên thôi.”

“ Vậy Tần soái không chỉ bảo gì cho muội à?”

“ Thạch Trụ đất Thục, trên còn có di cô các phụ huynh muội để lại, Phùng Anh tuy gửi gắm cho lão phu nhân, nhưng tự cày cấy kiếm ăn, cuộc sống tuy kham khổ, song không cần lão phu nhân chiếu cố.” Phùng Anh nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng cho thấy rõ sự kiên cường trong đó:

“ Ồ, vì sao thế?”

“ Di cô Liêu Dương không thích triều đình, nếu không phải lão phu nhân áp chế, tất cả đã đi làm thổ phỉ rồi.”

Vân Chiêu nghe Phùng Anh nói vậy mới sực nhớ, mình để cái bóng quá lớn của Tần Lương Ngọc lấn át rồi, những di cô của tướng sĩ Liêu Dương đương nhiên là vô cùng bất mãn với triều đình, còn Tần Lương Ngọc thì lại là người hiến thân cho quốc gia.

Bà ta không cho phép người khác khinh nhục những di cô này, nhưng cũng không cho những di cô có thù oán với triều đình trở nên cường đại.

Thế nên làm gì có không gian có không gian cho đám Phùng Anh phát triển.

Tới Đại Minh đã lâu, nhiều chuyện Vân Chiêu chỉ như con nít tám tuổi thực sự, nhưng nhận thức của y về dòng tộc hết sức sâu sắc.

Đoàn kết với nhau là cách sống thường thấy ở Đại Minh này, đường huynh đệ cũng không khác gì thân huynh đệ.

Mặc dù ngẫu nhiên trong nội bộ cũng có tranh chấp lợi ích, nhưng khi đối ngoại, bọn họ nhất định là chiến hữu kiên định nhất.

Đồng thời, mỗi một người tự có nghĩa vụ bảo vệ lợi ích của gia tộc, nếu không, tộc nhân đó cơ bản không có kết cục tử tế.

Quy củ của gia tộc lớn hơn luật pháp, ví dụ như ở Vân thị, mặc dù có đám thúc thúc hung hãn, Vân chiêu tuy còn nhỏ, vẫn nắm quyền sinh sát với tộc nhân.

Thạch Trụ Mã thị cũng thế, người trong gia tộc sẽ không vì Tần Lương Ngọc yêu quý Phùng Anh mà để bà làm những việc tổn hại lợi ích của Mã thị.

Trừ khi Phùng Anh hòa nhập vào Mã thị, thành một thành viên Mã thị, nếu không mãi mãi không có khả năng tự lập môn hộ ở Thạch Trụ.

“ Nói như vậy là di cô Liêu Dương không còn muốn ở lại Thạch Trụ nữa rồi phải không?” Xem ra tình hình không giống như mình nghĩ rồi, tới lúc này Vân Chiêu mới thực sự nghiêm túc nhìn Phùng Anh:

Bình Luận (0)
Comment