Phùng Anh và Vân Chiêu khác nhau, những người vây quanh Vân Chiêu không phải vì tin vào biểu hiện thiên tài của một đứa bé, mà vì Vân Chiêu là đứa con độc nhất của bản tộc, là gia chủ từ lúc lọt lòng rồi, biểu hiện xuất sắc của y chỉ tăng thêm sức hiệu triệu thôi.
Còn Phùng Anh lại là nữ, đó là bất lợi trời sinh rồi.
Phùng Anh thấy Vân Chiêu lần đầu tỏ thái độ nghiêm túc khi nói chuyện với mình liền vén khăn che mặt, lộ dung mạo với đường nét tinh xảo, chỉ là nước da tái, má hóp cằm nhọn, làm đôi mắt to hơi khác thường một chút, song cương nghị mà có thần:” Thạch Trụ Mã thị tự có cái khó riêng mình, nuôi dưỡng di cô Liêu Dương bao năm, bọn muội dĩ nhiên là cảm kích bất tận. Nay lão phu nhân hoàn cảnh khó khăn, Phùng Anh không muốn làm khó lão phu nhân nữa, nghe nói thế huynh đại triển hùng phong ở Quan Trung, nên muốn xem thế nào?”
Bề ngoài của Phùng Anh làm Vân Chiêu hơi ngây ra chút, rõ ràng bộ dạng của người thiếu dinh dưỡng lâu ngày, trầm ngâm chút giọng ôn hòa hơn:” Chuyện này trọng đại, thế muội có thể bảo người chủ sự ra đây bàn bạc được chăng?”
Phùng Anh nghiêm mặt nói: “ Tiểu muội có thể tự định đoạt.”
Vân Chiêu buông tiếng thở dài: “ Nếu đã vậy thế muội cứ ở Vân thị thêm một thời gian đi, chúng ta thong thả bàn bạc.”
“ Vậy tiểu muội đợi câu trả lời của thế huynh.”
Phùng Anh đứng dậy thi lễ, sau đó dẫn Tiểu Sở về phòng, đến tận khi rời phòng, mắt Tiểu Sở chưa lúc nào rời khỏi số trang sức đẹp đẽ sáng bóng ...
“ Đưa trang sức tới cho họ.” Vân Chiêu trầm tư rồi bảo Tiền Đa Đa dẫn Xuân Xuân, Hoa Hoa khiêng lễ vật theo Phùng Anh tới nội trạch, quay sang hỏi Tiền Thiểu Thiểu: “ Ngươi thấy thế nào?”
Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu:” Tiểu nhân không biết, đến giờ tiểu nhân chỉ biết một điều, họ rất nghèo.”
“ Tần phu nhân chưa bao giờ giàu có cả, Mã thị vì nước chinh chiến bao năm, nam đinh đã tổn thất hết cả, mà vùng Thạch Trụ cũng chẳng phải nơi trù phú gì, nơi đó dân phong mạnh mẽ, nhiều bộ tộc tạp cư, không hề thích hợp cho di cô toàn người gia trẻ nhỏ an thân lập mệnh.” Vân Chiêu tự trách mình hơi thiếu tinh ý, vì quá để tâm tới kho vũ khí nên có phán đoán sai lầm tình thế:
Tiền Thiểu Thiểu dò hỏi:” Thiếu gia chuẩn bị để họ tới huyện Lam Điền?”
“ Người ta cũng chẳng nhìn trúng chúng ta đâu, xem ra có vẻ người ta muốn độc lập một vùng, không rõ là nhìn trúng nơi nào. Chắc hằn là Tần phu nhân đưa chủ ý này với Phùng Anh, bà ấy là hào kiệt một đời, tầm nhìn chắc chắn không đơn giản.”
“ Thiểu Thiểu, ngươi đi mời Mãnh thúc và Phúc bá tới đây, chúng ta cần thương lượng được mất của chuyện này.”
Tiền Thiểu Thiểu tức tức tốc chạy đi, chẳng bao lâu sau, Vân Mãnh, Phúc bá tới thư phòng của Vân Chiêu.
Vân Chiêu đem hết suy nghĩ của mình nói ra cho hai người họ, sau đó ngồi dựa vào khung cửa chờ đợi.
“ Chuyện là thế này, Tần phu nhân khi ở kinh sư có nói đỡ cho Viên soái vài câu, khiến hoàng đế không vui, giữ lại Tần Nghị Minh làm chủ tướng Bạch Can quân bảo vệ phu nhân, để Tần phu nhân về Thục, có lẽ Tần phu nhân sẽ bị triều đình bỏ quên, cho tới khi nào nguy cơ lại xuất hiện, hoàng đế mới nhớ ra vị lão tướng quân này. Bởi thế Tần phu nhân tính xa cũng không có gì lạ.” Phúc bá hiển nhiên biết nhiều hơn Vân Chiêu:” Chuyện này nói ra không khó, nếu như thiếu gia và Phùng tiểu thư kết thành phu thê, mọi vấn đề sẽ không phải là vấn đề nữa.”
Vân Mãnh vốn nghe Vân Chiêu nói xong thì nhíu mày im lặng, lúc này lông mày nhanh chóng giãn ra, hắn thấy ý kiến này tuyệt diệu.
Vân Chiêu thấy hai người họ nhìn mình không chớp, cười khổ:” Nếu chỉ cưới một mình Phùng Anh, đối với Vân thị tất nhiên chỉ có lợi chứ không có hại gì với Vân thị. Nhưng mà nếu như thế, phải tiếp nạp cả đám người phía sau cô ấy, như thế ta không chỉ cưới một người, mà là cưới một đám người.”
“ Như thế thì không phải ta cưới Phùng Anh, mà là cưới lợi ích, mà nếu xét tới tiêu chuẩn lợi ích lớn nhất, cưới Phùng Anh lại không phải là lựa chọn tốt nhất.”
“ Ta cứ có một linh cảm là Tần phu nhân tựa hồ không có ý tốt với chúng ta, bà ấy không cho di cô Liêu Dương đứng về phía đối lập với triều đình, chẳng lẽ lại để chúng ta tiếp tục chiếm giữ kho vũ khí, lại không giao triều đình?”
“ Mặc dù Tần phu nhân nể mặt các tiền bối đã chết oan ức ở Thạch Môn quan, cho nên không tiết lộ bí mật này ra ngoài, nhưng kho vũ khí này đều là đồ tốt nhất của Đại Minh, lại có thể trang bị cho một doanh, nay biết Thiểm Tây đã loạn, bà ấy không thể không nghĩ tới tính nguy hiểm của nó.”
“ Phùng Anh chưa chắc đã không thể sống nổi ở Thạch Trụ, có khi được Tần phu nhân phái tới giám thị chúng ta, nếu mà chúng ta tạo phản giống đám tặc khấu khác ở Thiểm Bắc, ta dám nói, vị nữ tướng quân làm người ta khâm phục ấy khả năng ra tay thanh lý môn hộ.”
Vân Mãnh và Phúc bá nghe xong thì há hốc trân trân nhìn nhau, bộ dạng không sao tin nổi, Vân Chiêu cũng há hốc mồm, y thấy điều mình nói có gì cao siêu đâu chỉ là suy luận thông thường ....
Ôi, nói cho cùng là do Vân thị quá thiếu nhân tài.
Hai vị coi như là cốt cán của Vân thị này nói cho cùng một hảo thủ đánh trận, một chuyên nghề cướp bóc, nếu dựa vào họ làm chuyện lớn thì thất bại là cái chắc.
Cùng là những lời này nếu nói với Từ tiên sinh, chắc chắn được tiên sinh phân tích cho y từ nhiều góc độ, để y có thể đưa ra lựa chọn phù hợp, đáng tiếc đây là chuyện bí mật, không cách nào nói với tiên sinh, dù sao tiên sinh còn có một vị huynh trưởng làm quan lớn ở kinh thành.
“ A Trệ, nhà chúng ta chưa bao giờ có tâm tư tạo phản, sở dĩ chiếm núi xưng vương là vì có thêm một đường sống thôi.” Vân Mãnh vừa nghe nói tới mình bị Tần Lương Ngọc chú ý tới, mồ hôi vãn ra, cho dù không có bà ở đây, vẫn bội vã giải thích:
Phúc bá lấy tẩu thuốc, rít liền mấy hơi mới nói:” Không thể nào, Thích gia quân và Bạch Can quân đồng chí đồng lòng, người chiến tử cùng chôn một hố không phân biệt bên nào, Tần phu nhân sẽ không làm thế.”
Vân Chiêu cười thoải mái:” Chúng ta bây giờ có chút lực lượng thôi, lại chẳng phải không sống được, tạo phản cái gì chứ?”
Vân Mãnh liên tục gật đầu:” Đúng, đúng, đúng, chính là thế đấy, nhà ta giờ cứ làm ruộng cho tốt, tích góp tiền lương, A Trệ làm quan, chúng ta dần dần mở rộng địa bàn, xưng bá Quan Trung chỉ là chuyện sớm muộn.”
Phúc bá đảo mắt nhìn Vân Chiêu, lại đảo mắt nhìn Vân Mãnh, ông ta thấy tên này hoàn toàn không hiểu gì về đứa cháu béo của mình.
“ Nếu chúng ta đã quyết định như thế rồi thì chuyện Phùng Anh cứ thong thả, cháu hi vọng cô ấy tới thư viện Ngọc Sơn học, nếu có thể đưa ít di cô tới cùng học thì càng tốt, còn chuyện họ muốn chuyển hết tới đây thì sau này hẵng nói.”
Cho dù Phúc bá và Vân Mãnh đều không đưa ra ý kiến gì cả, Vân Chiêu vẫn đưa ra quyết định chung, không cho họ đường lựa chọn:
Làm việc gì cũng không thể muốn là xong ngay được, Vân Chiêu còn chưa hiểu di cô Liêu Dương là những người như thế nào, y sẽ không để họ di chuyển tới đây, hiện Vân thị cần âm thâm phát triển, tuyệt đối không thể xuất hiện nội loạn ở thời kỳ đầu.
Vân Nương rất thích Phùng Anh.
Người Quan Trung thích nữ tử anh vũ chứ không phải là yểu điệu kiểu liễu yếu đào tơ, mảnh đất này sinh tồn không dễ, có thân thể khỏe mạnh tốt hơn bất kỳ thứ gì.
So ra thì trong mắt Vân Nương, Tiền Đa Đa thua kém hơn nhiều, cái vẻ đẹp đó không cát tường.
Thái độ của mẹ hết sức rõ ràng, đáng lẽ an bài Phùng Anh nội trạch mới đúng, nhưng lại để nàng ở chỗ giành cho khách, mà gian phòng đó tình cờ lại sát bên tiểu viện Vân Chiêu ở.
Hai đứa bé một tám một chín tuổi thôi, không biết mẹ trông đợi điều gì đây, đối với chuyện này Vân Chiêu vờ không hiểu …