Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 169 - Q1 - Chương 156: Phong Trào Toàn Dân Chống Cường Đạo.

Q1 - Chương 156: Phong trào toàn dân chống cường đạo.

Người Quan Trung bảo thủ sùng bái sự không toàn vẹn, cho dù là bát mới cũng phải đập mẻ một góc, vì cho rằng bát cơm mẻ mới để lâu hơn, đừng nói tới người.

Dung mạo Phùng Anh tất nhiên là không thể bì với Tiền Đa Đa, đường nét có chút góc cạnh, biểu cảm không nhiều, đa phần giữ vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn chẳng giống đứa trẻ 9 tuổi.

Cho dù khi ăn uống cũng rất tiết chế, từ dáng ăn của Tiểu Sở có thể nhìn ra chủ tớ họ sống không dễ dàng.

Nhưng dù Phùng Anh dù có đối diện với món ăn thích nhất cũng chỉ ăn hai miếng, tuyệt đối không ăn nhiều.

Vân Chiêu sau khi gặp mặt Phùng Anh một lần thì biến mất luôn, Phùng Anh rất muốn cùng y bàn việc, nhưng bị Tiền Đa Đa được chỉ thị của Vân Chiêu tích cực kéo Phùng Anh kéo lên thư viện Ngọc Sơn.

Tiểu cô nương này sau khi thấy thư viện Ngọc Sơn liền như sống lại, thấy đám học tử ngồi ngay ngắn trong lớp đồng thanh lắc lư người đọc bài theo tiên sinh, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện chút khát vọng.

Tiền Đa Đa thấy vậy cười khanh khách dẫn Phùng Anh tới phòng của nó ở thư viện, không bao lâu sau hai tiểu thiếu niên hết sức tuấn tú buộc khăn chít đầu xuất hiện ở lớp học của Từ tiên sinh.

Người cố chấp thường không dễ say mê chuyện gì, một khi say mê thì cơ bản không cứu được nữa.

Học đường, học vấn có sức hấp dẫn trí mạng với Phùng Anh, mà thư viện thì không hề thiếu đại nho học vấn cao thâm, không thiếu không khí học tập trang nghiêm, hai thứ này quá hợp khẩu vị của Phùng Anh.

Vì thế Phùng Anh ở lại thư viện Ngọc Sơn, mỗi ngày mặc nam trang, dẫn Tiểu Sở ra vào phòng học, có vẻ quên luôn đường về.

Vân Chiêu thì giờ rất ít tới thư viện Ngọc Sơn, y có quá nhiều việc phải xử lý.

Trong Thang Cốc, trước phần mộ của 11 cường đạo bị Trần Thương giết chết, bày 9 cái thủ cấp.

Đối với cường đạo, chẳng có thứ đồ cúng tế nào tốt hơn đầu lâu của kẻ thù.

Quyền uy của thủ lĩnh chính là dùng từng cái đầu của kẻ thù lập nên.

Chỉ có thể hiện lực lượng cường đại của mình mới khiến người ta tin theo, hơn nữa để mọi người biết rằng, cho dù mình chết vì thủ lĩnh, sinh mệnh của mình có giá trị, sẽ được báo đáp.

Tư tưởng hiến thân thông thường chính là từ đó mà dần dần sinh ra.

Còn về phần cao cấp hơn một chút thì cần những thủ đoạn phức tạp cao minh hơn, khiến người ta từ bị động hiến thân thành chủ động hiến thân ... Cơ bản là tình huống như vậy rất hiếm có, dù sao nó cần có sự cộng hưởng cao về tư tưởng mới được.

Thời gian qua Vân Tiêu và Vân Mãnh rất bận rộn, với danh nghĩa đoàn luyện, bọn họ đang tiêu diệt đám đạo phỉ nhỏ lẻ rải rác quanh huyện Lam Điền, từ phục kích, cường công, nhử mồi, kết minh ... không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cũng không tha cho bất kỳ kẻ nào, càng không cho phép chúng bỏ trốn.

Trong loạn thế, vậy mà đám cường đạo ăn uống tới to béo lực lưỡng, đó là điều bất công đối với bách tính vất vả làm việc.

Làm cường đạo ăn no uống say, còn làm bách tính thật thà sẽ chết đói.

Lẽ trời không nên như thế.

Khi cường đạo hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, tốc độ trừng ác của bọn họ rất kinh người, nhanh chóng mà hữu hiệu, sức trấn nhiếp với đám ác nhân này vượt xa quan phủ.

Sau khi hoàn thành những chuyện này, Vân thị chuyển biến từ đạo phỉ sang kẻ thống trị với tốc độ kinh hồn.

Mấy trăm năm qua Vân thị ở huyện Lam Điền gây họa một phương, theo như lý giải của Vân Chiêu phải nói là tội ác chồng chất.

May là Quan Trung từ xưa tới nay nhiều cường đạo, mọi người sớm quen với sự tồn tại của cường đạo, còn cường đạo Vân thị chưa bao giờ dùng họ Vân để làm sằng làm bậy, dù có là đại vương tiếng tăm lẫy lừng Quan Trung là Tồi Sơn Hổ thì mọi người chỉ biết biệt danh mà ít người biết tên thật.

Lưu Tông Mẫn lần trước tìm tới Vân thị cũng vẻn vẹn biết rằng, muốn tiếp cận được Tồi Sơn Hổ, phải tìm tới địa đầu xà như Vây thị, người chuyên giao thiệp với cường đạo ở Vân thị là Vân Mãnh.

Gia tộc lớn ở Quan Trung là thế, không có giao thiệp với cường đạo sẽ dễ xảy ra chuyện không đáng.

Cuộc vận động chỉnh đốn đạo phỉ, chỉnh đốn đao khách của huyện Lam Điền diễn ra tưng bừng, bách tính trong huyện nhận ra, huyện tôn đại nhân thực sự muốn chỉnh đốn địa phương rồi, hơn nữa lòng tin rất kiên định, thế là vô số người tới huyện nha tố cáo ác nhân ẩn nấp trong thôn xóm.

Tới tháng 9, vẻn vẹn huyện Lam Điền đã chém chết không dưới 70 tên ác tặc, tội tù giải tới phủ Tây An lên đến 241 tên.

Bắt đầu lễ xử trảm mùa thu, đường phố phủ Tây An lần nữa bị máu đạo tặc nhuộm đỏ, tri phủ Trương Đạo Lý cùng nha môn hữu ti đối với tội tù do huyện Lam Điền áp giải tới sau khi trải qua tra hỏi đơn giản, hạ lệnh mùa thu chặt đầu.

Trải qua cuộc đồ sát thảm liệt, cùng với phong trào toàn dân chống đạo phỉ ấy, những tên đạo phỉ may mắn sống sót kể lại cảnh hàng trăm bách tính cầm gậy gộc, xiên gỗ hăm hở lùng sục, truy đuổi cường đạo khắp nơi, khiến cho không tên cường đạo nào dám bén mảng tới huyện Lam Điền nữa, dù là đao khách vào huyện cũng cẩn thận dùng vải quấn đao che đi, không dám sinh sự.

Bình thường quan phủ ít khi làm thế, vì cho dù là giết ác tặc đi chăng nữa, hương thân đều căm ghét, họ ghét chuyện phiền phức.

Vân Chiêu thì ngoại lệ.

Không thể không nói Vân Chiêu còn nhỏ, trông trắng trẻo đáng yêu, lại gần gũi thân thiết với bách tính, lại lương thiện biết lo cho mọi người, bất kể quan lại bình thường trong huyện hay bách tính trong tiềm thức sinh tâm lý bảo vệ. Huyện lão gia còn nhỏ, lỡ ác tặc bắt cóc mất thì sao? Thế là phải diệt bọn chúng.

Tất nhiên chủ yếu nhất vẫn là vụ thu của huyện Lam Điền lại thắng lớn.

Thu hoạch mùa thu khác với mùa hè, lần này bách tính được giữ lại nhiều lương thực hơn.

Đối với rất nhiều bách tính mà nói, lương thực mùa hè trừ khẩu lương ra thì số còn lại phải đem nộp thuế cho quan phủ, nộp tô cho địa chủ, còn lương thực mùa thu thì khác, chỉ cần nộp cho địa chủ bốn thành, còn lại đều là của nhà mình.

Trước kia trong nhà có dư lương thực, mọi người rất sợ bị đạo phỉ lưu manh ghé thăm, bây giờ huyện tôn đại nhân liền một hơi bắt hết sạch đám cường nhân rồi, còn giết rất nhiều, cho dù một bộ phận không bị giết cũng bị đưa đi xây dựng công trình thủy lợi không bao giờ xây dựng xong trong huyện, ngày đêm làm việc dưới đòn roi khiến ai nấy hả dạ vô cùng.

Bao năm qua bị cường đạo ức hiếp, giờ tới lượt bách tính ức hiếp lại cường đạo, thu hoạch đã xong, giờ nhà nào cũng đầy ắp lương, mùa đông sắp tới, không có việc gì làm, đi theo đoàn luyện diệt cường đạo là cách giải trí tốt, vì thế trong huyện lúc nào cũng thấy cảnh cả trai tráng ông già tạo thành từng nhóm đi lùng sục, khiến lưu manh vô lại thích trêu ghẹo đại cô nương tiểu tức phụ cũng kiềm chế lại rất nhiều, nếu không gán cho danh cường đạo thì hết sống.

Thủ đoạn sắt đá ở huyện Lam Điền cuối cùng cũng đã khiến đám cường đạo lớn nhỏ trong huyện cảnh giác, tránh huyện Lam Điền xa bao nhiều tốt bấy nhiêu, thực sự không có chỗ mà đi thì hành sự hết sức cẩn thận, chỉ sợ bị tên tiểu ma đầu ở huyện Lam Điền chú ý.

Một bên là thủ đoạn cứng rắn của quan phủ, một bên là sự đồng lòng của bách tính, kinh nghiệm tổ chức các cuộc vận động toàn dân của Vân Chiêu phát huy hiệu quả gấp bội ở nơi này, khiến xung quanh huyện Lam Điền xuất hiện khoảng trống quyền lực quỷ dị.

Thế nhưng Quan Trung này chưa bao giờ thiếu cường nhân, khi xuất hiện cơ hội trăm năm hiếm có ấy, một số đám đạo tặc không biết sống chết nổi lên.

Thực lực mạnh nhất chính là tên tặc khấu Ly Sơn, Hác Diêu Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment