Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 175 - Q1 - Chương 162: Mùa Đông Lại Tới. (2)

Q1 - Chương 162: Mùa đông lại tới. (2)

Tiểu Sở chui vào lòng Phùng Anh nằm cho ấm, tiểu thư nói nhiều, nó nghe chẳng hiểu, chỉ hiểu điều cuối cùng, mút ngón tay ủy khuất nói:” Ở đó chúng ta trồng bao nhiêu cũng không đủ ăn đâu ...”

Phùng Anh chỉ biết thở dài lẩm bẩm:” Đại quân lên đường cần lương thực, đại quân đánh trận cần lương thực, đại quân đi hộ vệ kinh thành vẫn cần lương thực, đừng trách Tần phu nhân.”

“ Vậy chúng ta thực sự sẽ rời Thạch trụ chứ ạ?”

“ Phải đi thôi, đã có người bất mãn với chúng ta rồi, nếu như chúng ta vẫn muốn ở lại, những đứa bé trai đã lớn lên phải lên chiến trường, bán mạng cho hoàng đế Chu Minh. Mẫu thân trước khi chết nói với ta, không được bán mạng cho hoàng đế Chu Minh, nếu không sẽ không có kết quả tốt. Ta chỉ muốn dẫn huynh đệ tỷ muội tới nơi bình yên để trồng cấy, sinh sống, không muốn bán mạng cho ai hết, lần này lấy được của Vân Chiêu không ít tiền, có thể xây dựng trại của mình trong núi, thêm vào lương thực mới, chúng ta sẽ sống được thôi.”

“ Nhưng đất đai ở Thạch Trụ đều là của Mã gia, bọn họ không cho chúng ta đâu.”

“ Vậy thì rời Thạch Trụ ...”

Hai người đang nói chuyện thì có gia đinh áo xanh khiêng một bồn lửa đi vào, đặt trong phòng, kiểm tra chỗ thông gió, không thấy vấn đề gì, lui ra khỏi phòng.

Đợi họ đi rồi, Tiểu Sở nói ra phát hiện của mình:” Tiểu thư, những người này giống Bành thúc, Diêu Tử thúc, đều từ chiến trường về đấy, trên người bọn họ đều có thương tật, đều do đao thương gây ra.”

“ Ừ, ta thấy rồi, Vân thị có tới hơn 17 gia đinh thương tật như thế.” Phùng Anh sớm phát hiện từ lâu:” Những người này tới Vân thị cùng một thời gian, thương tật của họ đều là mới, vẫn chưa thích ứng được. Bành thúc nói, người trọng thương rời chiến trường, mười người chỉ còn một, từ đó mà xét, Vân thị mùa hè năm nay trải qua một cuộc đại chiến, ít nhất trên trên 200 người tử thương.”

“ Dù hiện giờ nhìn có vẻ là Vân thị đã thắng cuộc chiến đó, nhưng tổn thất trên 200, vậy thì Bành thúc đoán, Vân thị phải huy động hàng nghìn người ra trận.”

“ Bành thúc và Diêu Tử thúc còn nói, thế lực của Vân thị đã hình thành, giờ sở dĩ còn dùng lễ nghĩa đối đãi với chúng ta đều là vì mối quan hệ với Thích gia quân. Cho nên chuyện kho vũ khí không được nhắc tới, dưới tình huống không đắc tội với Vân thị lấy chút lợi ích mới là chuyện nên làm.”

Tiểu Sở gật đầu như gà mổ thóc:” Đúng đúng, nhà y nhiều tiền lắm, lương thực cũng nhiều.”

Phùng Anh phì cười đẩy thân thể nặng nề của Tiểu Sở:” Chỉ cần chúng ta chịu bỏ công sức trồng trọt, chúng ta cũng sẽ giàu như thế.”

Than củi trong bồn cháy lách tách làm phòng chẳng mấy chốc trở nên ấm áp.

Tiểu Sở nhìn than lửa cháy nói nhỏ:” Tiểu thư, chúng ta nướng khoai lang được không? Sáng nay Tiền Thiểu Thiểu và Vân Chiêu nướng khoai lang trong thư phòng đấy, tiểu tỳ ngửi thấy mùi thơm.”

Phùng Anh biết về rồi không thể nào còn cuộc sống thoải mái như ở đây, không đành lòng từ chối:” Được, dù sao thì tuyết lớn chẳng có gì để làm, nướng khoai lang ăn vậy, lấy củ nhỏ thôi, củ to còn phải làm giống.”

Nghe vậy Tiểu Sở sung sướng chạy đi lấy khoai lang, nụ cười trên mặt Phùng Anh mất dần, nhìn cảnh gió tuyết trắng trời bên ngoài, lẩm bẩm:” Ta không tin thiên hạ này không có chỗ cho chúng ta sống yên ổn.”

Thư phòng Vân Chiêu ấm như xuân, bởi vì y dùng địa long, trước khi mùa đông tới y chuyên môn sai người làm địa long rồi.

Rất đơn giản, chỉ cần đào phòng lên, dùng gạch xanh xây đường ống, lấy đất tam hợp thổ phủ lên, cuối cùng lại trải gạch xanh, ở ngoài phòng làm cái lò sắt, không ngừng đốt than củi, hơi nóng sẽ chạy theo đường ống dưới lòng đất, thế là trong phòng ấm áp.

Chỉ có ba gian phòng ở Vân thị làm địa long là phòng của Vân Nương, đám tỷ muội và Vân Chiêu.

Phúc bá đánh chết cũng không chịu làm địa long, theo tư tưởng cố chấp cổ hủ đơn giản của ông ta, làm thế vượt giới hạn, ông ta chỉ là lão nô, không được phép hưởng thụ ngang chủ nhân.

Vân Chiêu chẳng để ý loại quy củ này, nhưng Phúc bá rất cố chấp, bởi thế phòng đám Vân Mãnh cũng không có địa long.

“ Hạ Nhân Long bị Hồng Thừa Trù phạt 50 gậy, còn giáng chức xuống làm bách phu trưởng. Trong thư Hồng Thừa Trù oán trách chúng ta không giúp Hạ Nhân Long, để hắn bị đám Trương Đạo Lý đẩy lên giàn thiêu.” Vân Chiêu vừa đọc thư vừa nói với Tiền Thiểu Thiểu đang nướng khoai:

Tiền Thiểu Thiểu xoay khoai cho chín đều bĩu môi:” Chẳng liên quan gì tới nhà ta, tiểu nhân cho rằng chẳng tội gì phải giúp.”

“ Ta cũng nghĩ thế, ài, làm người tốt bụng dễ dãi thì càng dễ người ta trách móc dễ mất lòng, chẳng thà làm kẻ ác từ đầu.” Vân Chiêu đặt thư xuống:” Này, nướng nhiều vào, lát nữa đám Vân Dương, Vân Quyển, Vân Thư, Vân Phi, Vân Thụ tới đấy, ngươi nướng ít không đủ cho bọn ma đói đâu.”

Tai Tiền Thiểu Thiểu cử động rồi cười với Vân Chiêu:” Đến rồi đấy ạ.”

Vừa dứt lời Vân Chiêu nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn bên ngoài, tiếp đó là tiếng chí chóe nhau rồi, giọng Vân Dương cao vút.

“ Lương Tam, mau mang ngựa của ta tới chuồng, thêm ít món ngon, chớ quên đắp chăn cho nó, vừa chạy đường xa xong, đừng để nó bị lệnh.”

Khiếp ngựa chở hàng thôi mà nghe cứ tưởng hãn huyết bảo mã, Vân Chiêu nhích người sang bên, tự biết đám huynh đệ của mình thế nào, chúng tới là chen nhau lên giường chẳng khách khí gì.

Cửa bị đẩy rầm một cái, gió lạnh cuốn bông tuyết ùn ùn tràn vào, Vân Dương mặc áo lông cừu dài trông rất dáng vẻ hán tử giang hồ, bước chân khệnh khạng, ngồi ngay xuống giường, còn cố ý gằn giọng che đi giọng như vịt của hắn:” Chúng ta làm vụ mua bán lớn không? Thiểu Thiểu, sáu ngày trước ngươi cùng A Trệ đi Tây An một chuyến hả, cái Minh Nguyệt lâu kia vẫn có thể cướp lần nữa chứ?”

Biết hắn trêu chọc mình Tiền Thiểu Thiểu chẳng thèm để ý, nhưng thấy Vân Dương muốn cởi giày lên giường của Vân Chiêu, nói nhanh:” Chân ngươi thối, đừng lên giường thiếu gia.”

Vân Chiêu xua tay:” Hảo hán rắm nhiều, anh hùng thối chân, chuyện này ta nhịn là được, chúng ta đợi nếu hắn không thể thành anh hùng tính sổ một thể.”

Vân Dương cười ha hả:” Phúc bá dừng huấn luyện mùa đông rồi, nói lạnh quá dễ bị thương, cho nên bọn ta quay về, giờ chạy qua chạy lại tiện thật đấy, đợi con đường này hoàn toàn làm xong từ Phượng Hoàng Sơn và trang, ta cưỡi ngựa về nhà chưa tới nửa canh giờ, nhưng mà không thể miệng ăn núi lở. A Trệ, kiếm việc gì làm đi.”

Vân Chiêu dựa người vào đống chăn dầy:” Ngươi nói vậy tức là đã có mục tiêu rồi hả, đừng lấy Minh Nguyệt lâu ra trêu Thiểu Thiểu nữa.”

“ Cao Nhất Công và Hạ Cầm, thế nào?” Vân Dương ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vân Chiêu, hắn rất hi vọng Vân Chiêu đồng ý cho bọn họ đi Phù Phong một chuyến:

Vân Chiêu mở ngăn tủ đầu giường, lấy một bản văn thư quan phủ đưa cho Vân Dương:” Vương Tự Dụng, Vương Gia Dận, Cao Nhữ Nhạc đã rời Quan Trung đi Sơn Tây, nay đang công phá Hà Khúc.”

Vân Dương cầm văn thư lên vừa xem vừa hỏi:” Thế thì liên quan gì tới Cao Nhất Công và Hạ Cầm?”

“ Mục đích của Cao Nhất Công ở Phù Phong, Hạ Cầm ở Kiền Huyện, Hác Diêu Kỳ ở Trường An tạo phản là thu hút tổng đốc tam biên phái binh truy quét, giúp bọn Vương Gia Dân phá vây đi Sơn Tây. Nay mục đích bọn chúng đã đạt được rồi, ngươi nghĩ bọn chúng có còn ở lại vùng tử địa đó không?”

“ Ta nghe huynh đệ trong quân kể, đạo phỉ ở huyện Phù Phong giờ sống thoải mái lắm, ăn uống có quan huyện cung cấp, nếu quan huyện không cho, bọn chúng tới huyện nha đánh đòn. Ta thấy chúng ta đuổi Cao Nhất Công và Hà Cầm đi, để người chúng ta làm quan huyện, thế có phải là chuyện hay không?” Bây giờ huyện Lam Điền binh nhiều lương đủ, tâm tư của đám Vân Dương bắt đầu hoạt bát hơn, đây là mục đích đám huynh đệ họ về đây tìm Vân Chiêu:

Bình Luận (0)
Comment