Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 176 - Q1 - Chương 163: Trắng Phau Phau Thật Sạch Sẽ.

Q1 - Chương 163: Trắng phau phau thật sạch sẽ.

Trong phòng mùi khoai lang nướng đã sực nức, Vân Chiêu nhìn Vân Dương thường ngày mê khoai lang nhất mà chẳng động lòng vẫn đợi câu trả lời của mình, cái tên này đang ngày càng có xu hướng chân tay lấn át đầu óc, không thể không thừa nhận tiên sinh nói đúng, máu cường đạo ngấm sâu vào người tộc nhân Vân thị rồi, chỉ chỉ vào đầu:” Sau này trước khi việc gì thì phải lấy đầu mà nghĩ trước đã, bây giờ đám cự khấu đi Sơn Tây cả rồi, quan quân Thiểm Tây rảnh tay, kẻ nào làm bừa là chỉ thí mạng cho quan quân thôi.”

“ Ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta, rảnh rỗi tới thư viện nghe giảng, rèn luyện thêm võ nghệ, tích lũy thêm tri thức, đợi tương lai cần tới, chỉ cần tới lúc đó ngươi không dám hành động thì sẽ không thiếu cơ hội để ngươi thể hiện đâu.”

Vân Dương sốt ruột:” Vậy khi nào chúng ta mới hành động?”

Vân Chiêu thở dài cũng có chút buồn chán:” Đợi chúng ta đều lớn lên, đợi thiên hạ này càng thêm loạn, tới lúc đó huynh đệ chúng ta ra tay.”

Vân Dương nghe vậy nằm vật ra giường, hai tay gối đầu nhìn Vân Chiêu mà bất mãn:” Ngươi mau lớn lên đi chứ? Tất cả mọi người đều đợi ngươi lớn lên đấy.”

“ Yên tâm, ta sẽ mau chóng lớn lên thôi.” Dù chuyện này bản thân chẳng thể kiểm soát, Vân Chiêu vẫn vỗ về huynh đệ mình:

“ Vậy ngươi nghĩ xem đi, chúng ta có việc gì làm tạm cho tới lúc ấy không?”

“ Làm ăn, bán muối.”

“ Nhưng chúng ta không có muối thì làm thế nào?”

“ Năm nay mọi người cũng hiểu lương thực mới là thứ không tệ rồi, chỉ cần trồng thêm vài lần cho cây quen đất, chọn lựa giống thật tốt, sau này chúng ta sẽ ngày càng có nhiều lương thực hơn nữa, như vậy là có thể buôn bán muối rồi. Có một tên diêm thương tên là Phạm Tiêu Sơn muốn dùng muối đổi lương thực với chúng ta, chỉ cần mỗi năm cung ứng cho hắn 2 vạn gánh lương thực, chúng ta sẽ có loại nhuận chừng 10 vạn lượng bạc. Ngoài ra Phạm Tiêu Sơn còn đồng ý giúp chúng ta đả thông liên hệ với người Mông Cổ, khai thông lại thương đạo từ Tây An tới thảo nguyên, một khi khai thông thương đạo này, hàng hóa hai bên có thể qua lại, ta tính bán mấy thứ nồi sắt đồ sành sứ, lợi nhuận khả quan, đáng để làm.”

“ Phạm Tiêu Sơn à? Khoan khoan, làm sao ta thấy cái tên này quen quen?” Vân Dương rốt cuộc cũng dùng cái đầu đầy cơ bắp của mình rồi:

Vân Chiêu cười hì hì không làm phiền ký ức đang thức tỉnh của hắn.

Mất một lúc Vân Dương liên tục vỗ đùi:” Vụ làm ăn lớn lần trước của chúng ta làm ở Thiếu Hoa Sơn, chủ hàng chính là Phạm Tiêu Sơn, đúng không?”

“ Không sai, vì đám cự khấu đều đi Sơn Tây, cho nên đường cung cấp lương thực đã đứt đoạn, hắn nếu còn muốn dùng lương thực đổi diêm dẫn của biên quân, chỉ có thể kiếm lương thực từ Thiểm Tây, mà khắp cả Thiểm Tây này chỉ huyện Lam Điền chúng ta mới có.” Vân Chiêu tiết lộ:” Tin tức từ hiệu lương thực của chúng ta ở Tây An truyền về, đại chưởng quầy của Phạm Tiêu Sơn đã tìm tới hai lần rồi.”

Vân Dương ngồi bật dậy:” Tốt quá, chúng ta có thể lấy muối của hắn nhưng không đưa lương thực.”

Nghe vậy Vân Chiêu lập tức bỏ ý định bàn bạc công việc với tên này, bảo Tiền Thiểu Thiểu mang khoai lang nướng tới, vừa vặn bọn Vân Quyển nhí nháu đánh cãi nhau bên ngoài xong vào nhà, chẳng rõ chúng tranh chấp cái gì.

Trong phòng lại một phen hỗn loạn nữa, một đám ma đói liên tục thúc giục Tiền Thiểu Thiểu nướng thêm khoai, đừng coi thường, nướng khoai cần kỹ thuật lắm đấy, phải người có kiên nhẫn tỉ mỉ như Tiền Thiểu Thiểu làm mới ngon, chúng làm không cháy thì cũng sống.

Cùng nhau ăn khoai kể chuyện vui luyện tập ra sao, đám huynh đệ tạm biệt Vân Chiêu về nhà.

Tiền Thiểu Thiểu đóng cửa vào thấy thiếu gia im lặng hẳn hỏi:” Thiếu gia không thích đám Vân Dương à?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Ngược lại, ta rất thích đám huynh đệ này, họ trung thành, đơn thuần, chỉ cần ta ra lệnh, cả Vân Thụ nhát gan nhất cũng dám xông lên phía trước. Có huynh đệ như vậy, ta còn mong muốn gì hơn.”

“ Thiếu gia nói đúng, người không thông minh lắm mới trung thành, người quá thông minh thì lại không thể trung thành, đó là chân gấu và vây cá không thể chiếm cả hai mà Từ tiên sinh nói sao?”

“ Vậy ngươi thì sao, thông minh hay ngu ngốc?”

Tiền Thiểu Thiểu ngồi hơ tay bên bồn lửa, chỉ nói một câu:” Tiểu nhân và tỷ tỷ nợ thiếu gia một mạng, tiểu nhân muốn trả lại.”

“ Không cần trả, có điều ta nói ngươi cũng không nghe, được rồi, ngươi đích thân tới Tây An một chuyến, mời đám Vân chưởng quầy về đây, ta muốn thảo luận chuyện mua bán này với họ.”

Đợi Tiền Thiểu Thiểu đi rồi, Vân Chiêu đứng bên tấm ( Thiên hạ cung ứng đồ) do Trương Hiền Lượng chế tác, nhìn rất lâu, cuối cùng đưa tay về vị trí Sơn Tây, giật đứt sợi chỉ đen trên đó.

Tuyết lớn dừng rồi mặt đất trải lớp tuyết trắng dày, có điều mặt trời ló ra, số tuyết này liền có dấu hiệu tan chảy.

Vào năm tháng đại hạn, có một trận tuyết lớn thế này, mặc dù trời lạnh một chút, nhưng lại khiến trên mặt nông phu có thêm nụ cười.

Phùng Anh sắp đi rồi.

Hai tiểu cô nương, ba cái xe ngựa, bốn hộ vệ tàn khuyết, đứng bên cổ đạo phủ tuyết cây cối trụi cành, mang tới cảm giác hiu quạnh khó nói hết bằng lời.

Vân Chiêu muốn phái người hộ tống, Phùng Anh khéo léo từ chối, bốn người tuổi rất lớn kia chẳng ý kiến gì, tựa hồ bọn họ cho rằng mình có đủ năng lực hộ tống đám Phùng Anh an toàn trở về Thạch Trụ.

“ Có cờ của Tần phu nhân, ở trong Thục không ai dám gây bất lợi cho bọn tiểu muội, chỉ là lá cờ này bọn muội sẽ không dùng lâu nữa.” Phùng Anh đứng bên xe ngựa nụ cười sáng như bầu trời quang đãng kia:

“ Chỉ cần không phải là chuyện kho vũ khí, muội muốn gì ta đều có thể cho muội.” Vân Chiêu đưa ra một lời hứa rộng rãi, y biết không nên tùy tiện nói câu này, song nói ra thấy lòng cực kỳ thư thái, tiểu cô nương này rất đáng khâm phục:

“ Thế huynh đã đãi Phùng Anh rất hậu rồi, tiểu muội ghi nhớ trong lòng, đợi bố trí tộc nhân xong sẽ đích thân tới cảm tạ thế huynh.” Phùng Anh nhún mình thi lễ:

Nhìn tiểu cô nương thân hình gầy yếu mong manh, từ khi tìm hiểu được trạng thái sinh tồn gian nan của các di cô Liêu Dương, Vân Chiêu rất muốn ôm một cái cổ vũ, cô bé giống đại bộ phận người ở thế giới Đại Minh này, mong mỏi không nhiều, chỉ nỗ lực sinh tồn mà thôi.

“ Nếu như không thể sống ở xử lạ, có thể tới Quan Trung, nơi này đất đai rộng lớn sản vật phong phú, thế nào cũng có chỗ cho bọn muội đứng chân.” Vân Chiêu phát hiện cái mồm của mình không khống chế được, bắt đầu hứa hẹn tùy tiện rồi:

Phùng Anh trang trọng tạ ơn Vân Chiêu, dẫn Tiểu Sở đã béo núc leo lên xe, một lão hán cụt tay ra roi, xe ngựa từ từ chuyển bánh đi lên cổ đạo, chẳng bao lâu chỉ còn lại chấm nhỏ trên con đường xa vằng vẻ.

“ Người đưa chủ ý là Bành Thọ ngồi ở càng xe.” Phúc bá chẳng biết từ bao giờ xuất hiện sau lưng Vân Chiêu:

“ Người đó thân phận giống ông phải không?”

“ Không phải, Thích gia quân đâu có nhiều kho vũ khí cần trông coi như thế, người ta chỉ quá trọng tình nghĩa, dù đã mất một tay vẫn thế bảo vệ chu toàn đám phụ nhân trẻ nhỏ kia.”

Vân Chiêu quay người lại: “ Vì người khác mà cược cả đời của mình, đám người các ông lạ thật đấy.”

“ Đợi khi nào bộ hạ của thiếu gia xuất hiện loại người kỳ lạ như bọn lão nô, đại quân của người mới có thể bách chiến bách thắng, nếu không thiếu gia tuyệt đối đừng đánh những trận khó khăn.”

Bình Luận (0)
Comment