Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 186 - Q1 - Chương 173: Thứ Cần Tới Cũng Phải Tới. (2)

Q1 - Chương 173: Thứ cần tới cũng phải tới. (2)

“ Vậy là kế hoạch của ngươi hoàn thành rồi, Cao Kiệt chỉ dùng 5 lượng bạc và vài cái bánh đã mang về cho ngươi tấm bia đá vô gia với Cảnh Giáo, lại không để lại hậu họa gì, ngươi kiếm được tên bộ hạ không tệ.” Từ tiên sinh cảm khái, càng lúc ông càng khó hình dung ra đứa bé này lớn lên sẽ thế nào:

“ Kỳ thực với Kim Thắng tự mà nói, tấm bia đá đó là thứ dị đoan chướng mắt, hận không thể đập vỡ nó, cho nên có người trộm đi, lại kiếm được vài đồng tiền, tội gì mà không làm chứ? “ Vân Chiêu bật cười: “ Học sinh không nghĩ hắn nghĩ xa đến thế đâu, nhưng người này đúng là không tệ, làm việc rất giỏi biết cơ biến.”

“ Tiên sinh, Thang Nhược Vọng trong ngày hôm nay sẽ tới Ngọc Sơn, xin tiên sinh khoản đãi tốt, để ông ta yên tâm ở lại, không sinh ra ý nghĩ khác.”

“ Trước kia ta cứ nghĩ đòi ngươi 1 vạn lượng là đã nhiều. “ Từ tiên sinh lẩm bẩm, lòng hối hận không thôi:

“ Hì hì tiên sinh có thể giao ước lại mà, chúng ta nâng lên gấp 10 nhé.”

“ Cút, một vạn lượng đã sắp lấy cái mạng già của ta rồi, gấp mười thì ta còn sống được nữa thôi, có thứ học sinh nào hút máu tiên sinh thế không?”

………….. ……………

Thang Nhược Vọng như xác chết không hồn theo đám trẻ con lên Ngọc Sơn.

Cho dù nơi này phong cảnh như họa, với ông ta mà nói, lúc này thế giới ở đâu cũng là địa ngục.

Cho tới khi ông ta nhìn thấy tòa giáo đường đang xây dựng đã có chút khí thế, toàn thân lấy lại sức lực, loạng choạng chạy tới, quỳ xuống trước thánh giá lớn, ngước nhìn Da Tô bị treo bên trên thánh giá kêu lên:” Chúa ơi, con có tội.”

Lão Ngô vô cùng hứng thú với hoàn cảnh mới này, ông ta thấy cái chợ tấp nập mua bán, có nhiều lương thực, thậm chí có món ăn vặt, ông ta thấy rất nhiều học tử nhỏ mặc đồng phục đi lại nói chuyện văn vẻ, ông ta thấy tòa thư viện trang nghiêm.

Rất nhanh ông ta tin rằng đây chính là nơi an thân tốt nhất cho mình và thần phụ.

Rồi ông ta thấy giáo đường ở nơi như tiên cảnh.

Giáo đường đã xây xong một phần, có thể chuyển vào ở được rồi, phòng rất sạch sẽ, giường rất khô ráo, nơi này ở trên núi cao, khí hậu ẩm lạnh không bị ruồi muỗi quấy nhiễu, mở cửa sổ ra tháy được thác nước chảy.

Trong bếp có rất nhiều thức ăn, xà nhà treo lủng lẳng thịt ướp muối, rau xanh mọc ở ngoài sân, cả gạo trắng rất ít thấy ở phương bắc cũng đầy ắp chum.

Nhìn thấy những thứ này, ông ta yên lòng hẳn.

Thang Nhược Vọng sám hối một canh giờ, khả năng là Chúa đã xuống vỗ về trái tim tổn thương của ông ta, tâm tình ông ta dần bình tĩnh lại.

Đối với chuyện giáo đường rộng lớn xuất hiện ở nơi đẹp đẽ này, ông ta không tỏ ra quá ngạc nhiên, đối với tấm bia đá đột nhiên biến mất lại xuất hiện, ông ta chỉ làm một dấu thánh.

Tất cả đều là an bài của Chúa.

Ở nơi này ông ta gặp lại bạn cũ, mà không chỉ một người.

Vị ẩn sĩ anh tuấn tiêu sái kia mặc thanh sam vải nhẹ đang chắp tay sau lưng đứng trong gió xuân, mặt mang nụ cười nhẹ, giống như hoàn nghênh ông ta tới.

“ Từ thân mến, tòa giáo đường này có thần phụ không?” Gặp được Từ Nguyên Thọ, Thang Nhược Vọng vứt luôn phương thức giao lưu với người Trung Quốc mà ông ta đã học rất lâu:

Từ tiên sinh mỉm cười chỉ:” Chính là ông đấy.”

Thang Nhược Vọng không thấy bất ngờ, ánh mắt nhìn đám trẻ con chạy khắp mọi nơi trên núi, lòng nóng rực, thi lễ với Từ tiên sinh:” Chính ông cứu ta từ địa ngục tới thiên đường phải không?”

“ Không đâu, là ông tự cứu mình, Thang, ta đã nghe bọn trẻ con kể chuyện về ông rồi, ta phải nói, ông là một người dũng cảm, nhân từ, lương thiện, chính trực.” Từ tiên sinh chắp tay một cái biểu thị tôn kính, hai người đều là người nghiên cứu học vấn, bởi thế từng quen nhau, trước kia vì chuyện huynh trưởng khiến ông ta có cái nhìn thành kiến với giáo sĩ này, một thời gian dài không qua lại rồi, qua chuyện này ông mới nhận ra mình đã nông cạn ra sao:

...... .......

Cùng lúc đó ở đại trạch viện Vân thị, hai tỷ đệ Tiền Đa Đa cũng đang thay phiên nhau kể cho Vân Chiêu nghe toàn bộ chuyến hành trình này của họ ở Tây An.

Vân Chiêu thưởng cho hai tỷ đệ họ,

Với Tiền Đa Đa mà nói thưởng gì cũng không thực chất bằng tiền, vì thế nàng lại có thêm 5 lượng bạc.

Tháng 5 chính là thời kỳ cây trổ bông, chiếu cố những bảo bối này là một chuyện rất vất vả, cả huyện Lam Điền đều bận rộn.

Thế nhưng đúng vào lúc này trên đường lớn dẫn tới Ngọc Sơn có một đám người hình thù kỳ quái, có đặc điểm rõ ràng không giống người Đại Minh.

May là huyện Lam Điền bây giờ khách thương nam bắc qua lại rất nhiều, bọn họ nhanh chóng xác định đám người lông tóc cổ quái này là người Tây.

Nam tử thì quần áo lam lũ cúi gằm mặt, nữ tử mặc áo rộng cổ, lộ nửa bầu vú đẫy đà thì lại ưỡn cao ngực bước đi.

Bọn họ được các đoàn luyện của huyện Lam Điền áp giải, tập tễnh đi về phía Ngọc Sơn, giữ đường có nhiều người hiếu sự bỏ cả công việc bám đuổi theo sau chỉ trỏ bàn tán, càng có lưu manh trong huyện thi thoảng trêu ghẹo nữ tử tóc vàng.

Còn nghĩ những nữ tử đó sẽ xấu hổ, không ngờ các nàng còn nháy mắt, hoặc chu môi hơn, khiến đám lưu manh lại ngượng nghịu không biết đáp thế nào, thậm chí có cả người biết dùng tiếng Đại Minh ngọng ngịu đi xin đám lưu manh đó thức ăn nước uống.

Vậy nên có kỳ cảnh ngàn năm hiếm gặp, lưu manh ngượng ngùng đưa cho nữ tử ống nước trúc, với cái bánh ăn dở.

Hai người cưỡi ngựa đi trên cùng y phục đàng hoàng, vừa đi vừa dùng ngôn ngữ không ai hiểu trò chuyện với nhau.

“ Giacomo huynh, huynh có thấy viên quan trẻ Đại Minh mà Paul giới thiệu cho chúng ta đáng tin không? Ta cứ thấy một đứa bé chưa tới 10 tuổi lại làm tri huyện cứ khó tin thế nào.” Đặng Ngọc Hàm ho khù khụ phẩy tay xua đi bụi vàng trên đường, giọng hoài nghi hỏi La Nhã Cốc:

La Nhã Cốc rất tin tưởng:” Paul là người cẩn thận chu đáo, nếu huynh ấy cho rằng chúng ta tới Tây An tốt hơn ở lại kinh thành, chúng ta không ngại tin một lần. Nếu không tốt thì chúng ta lại đi thôi.”

“ Không phải ta không tin Paul, chỉ là giờ cái quốc gia này rối ren quá, quan viên không tin được, nhưng mà tri huyện nhỏ đó mua lượng lớn nô lệ, có những người này hỗ trợ nhiều cho nghiên cứu của chúng ta, đó mới là điều ta tin.”

“ Đằng sau tri huyện trẻ con đó chắc chắn là một gia tộc lớn, ta nghĩ, bọn họ bỏ tiền hào phóng như thế, nhiều suy nghĩ trước kia chúng ta không có cơ hội thực hiện, lần này có cơ hội rồi.” Đặng Ngọc Hàm vừa nói vừa ngước mắt lên trên đầu ống ta có bốn cái máng gỗ lớn dẫn nước chảy qua vách đá, đổ xuống cái ao ở thấp hơn, thật kỳ, cảnh này hắn chưa thấy ở bất kỳ đâu:

“ Johann huynh, mặc dù ta cung có nguyện vọng mỹ hảo ấy, nhưng mà những điều nhìn thấy nghe thấy trên đường, ta cho rằng huynh quá lạc quan rồi.” La Nhã Cốc tiếng thở dài:

Đặng Ngọc Hàm nhún vai dang tay: “ Quê chúng ta có khá hơn đâu, John Frederick I cùng đám chư hầu đương địa tạo thành liên minh Schmalkaldic đối kháng với Hapsburg mười năm rồi, khi ta rời German thì bọn họ đang đánh nhau, giờ mười năm rồi, họ vẫn đánh nhau.”

“ Nông phu chẳng rảnh trồng lương thực, quý tộc bận rộn chiến tranh, có ai ủng hộ lý tưởng của chúng ta chứ? Bất kể thế nào ta cũng phải lạc quan một lần thôi, nếu không sinh mệnh chúng ta chẳng có ý nghĩa gì.”

La Nhã Cốc quay đầu nhìn đám nô lệ phía sau thở dài: “ Vậy huynh cho rằng đám hải tặc này có tác dụng à?”

Đặng Ngọc hàm cười ha hả: “ Ít ra thì cũng có thể nói chuyện với chúng ta, tránh chúng ta quên cả tiếng quê hương.”

Bình Luận (0)
Comment