Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 232 - Q2 - Chương 038: Người Trị Giá Mười Vạn Lượng Bạc. (1)

Q2 - Chương 038: Người trị giá mười vạn lượng bạc. (1)

Chiêng cảnh báo vang vọng khắp huyện Lam Điền.

Lượng lớn tặc khấu đã tới phía đông Đồng Quan, những lưu dân tới Lam Điền nương nhờ thân hữu đã truyền tin này đi khắp nơi.

Nhưng cả huyện chẳng hề xuất hiện cảnh tượng hoảng loạn, nhà có lương sẽ bị tặc khấu nhòm ngó, ai cũng biết ngày này sẽ tới, nên có thở dài, có lo âu, không tới mức kinh hoàng.

Đoàn luyện nên tập hợp thì tập hợp, lặng lẽ bỏ nông cụ, hoặc là việc mưu sinh khác xuống, mặc giáp trúc đơn giản lên, cầm lấy vũ khí đã rỉ, năm người một hỏa, mười người một đội, trăm người một doanh tới chỗ lý trưởng báo danh.

Sau đó lý trưởng dẫn đội trăm người này giao cho bách phu trưởng đã được lựa chọn sẵn, đinh ninh dặn dò vị bách phu trưởng này, mong hắn chiếu cố cho hương thân của mình, đợi tặc bin rút lui, dẫn mọi người nguyên vẹn trở về.

“ Lão huynh đã sắp 50 rồi, sao không ở nhà để nhi tử đi cho?” Có người cùng thôn ông già râu hoa râm thì hỏi:

“ Khà khà, đứng thấy bọn chúng có cái sức, kỳ thực không dùng làm gì được, năm xưa lão phu cũng từng một thời gian đi làm đao khách, đao này để không bao năm buồn chán rồi.” Ông già tuốt đao trên lưng múa một bài võ, động tác vẫn nhanh nhẹn dứt khoát:

“ Phục rồi, phục rồi.”

Cứ như thế không khóc lóc cũng chẳng có quyến luyến bịn rịn, cha mắng con nhỏ xéo về nhà làm việc, trượng phu dặn thê tử trông coi nhà cho tốt, đừng để xảy ra đồn thổi không hay, chỉ có đám thanh thiếu niên mới lớn là vô tâm nói cười oang oang kháo nhau, mau sớm gặp được tặc khấu để chặt đầu đem bán.

Lý trưởng quay về thôn, gia quyến cũng về nhà, bách phu trưởng thường ngày hiền hòa trở thành dữ tợn, roi trong tay vung chan chát, lặp đi lặp lại truyền đạt quân luật cho những nông phu.

Sau khi bách nhân đội được tổ kiến, bọn họ trực tiếp lên đường, lần này điểm triệu tập đoàn luyện là Phượng Hoàng Sơn.

Rất nhanh phía sau bọn họ có thêm một đội bách nhân đội nữa ở trên đường lớn, khi hai bách nhân đội hợp vào với nhau, lại biên thành một đội, đợi tới khi bách nhân đội của huyện Hàm Dương xa xôi biên luyện thành đội quân ba nghìn người, bọn họ rầm rộ đi qua thành Tây An.

Lúc này thành Tây An đã đóng chặt cổng thành, binh mã canh phòng tầng tầng lớp lớp, đại pháo đã kéo lên cổng thành, từng đống gỗ đá lớn cũng chuẩn bị đầy đủ, cờ rợp trời, thương như rừng, cực kỳ uy thế.

Thiểm Tây tuần phủ Tôn Truyền Đình tứng trên thành cao nhìn từng đội quân khí giáp đơn sơ nhưng đội ngũ chỉnh tề đi qua dưới chân thành Tây An, lạnh lùng hỏi:” Vân thị gia chủ ngươi sao không tới nha môn tuần phú đăng ký thủ tục điều binh?”

Lam Điền đoàn luyện sứ Vân Mãnh khom người đáp:” Huyện lệnh không quản lý đoàn luyện, mỗ gia mới là đoàn luyện sứ.”

“ Các ngươi muốn làm gì?” Tôn Truyền Định lại thấy thêm một đội nghìn người nữa đi qua bên thành Trường An, nhìn ăn mặc thì biết chỉ là nông phu, nhưng họ vừa đi vừa hô khẩu hiệu đều tăm tắp, riêng sĩ khí ra trận này, Tần quân ông ta vừa luyện thua cung phải thua kém, hai hàm răng bất giác va vào nhau lực lượng này mà quay lại đánh Tây An, hậu quả không dám tưởng tượng:

“ Cố thủ Tây An, không cho tên tặc khấu Trương Bỉnh Trung cướp bóc huyện Lam Điền.” Vân Mãnh cung kính đáp:

“ Vì sao các ngươi không đi Đồng Quan?” Tôn Truyền Đình cố gắng đứng thật thẳng:

“ Phía trước huyện Lam Điền còn có thành Tây An, có Tần binh do tuần phủ suất lĩnh, bọn hạ quan tới đó làm gì? Chẳng lẽ tuần phủ lại để tên tặc khấu công phá thành Tây An hay sao?” Vân Mãnh cười lấy lòng:

“ Các ngươi tập hợp đại quân chỉ vì bảo hộ luyện Lam Điền sao?”

“ Dù phái đoàn luyện ra ngoài đánh trận, bách tính cũng không chịu ạ, đám người này ai nấy đều là chó trông nhà, dựa lưng vào cửa nhà thì là hổ tới cũng dám sủa vài tiếng, chứ rời nhà là kẹp đuôi giữa hai chân ngay.”

“ Cho nên Vân thị ngươi chỉ quan tâm tới huyện Lam Điền?” Tôn Truyền Đình thu hai tay đang run vào ống tay áo nhìn chằm chằm Vân Mãnh:

“ Không phải Vân thị chỉ quan tâm huyện Lam Điền, mà bách tính huyện Lam Điền chỉ quan tâm tới huyện Lam Điền.”

“ Thiên hạ tặc khấu như rươi, ngàn dặm đổ nát vậy mà các ngươi chỉ trơ mắt nhìn?”

Vân Mãnh khịt mũi:” Bách tính huyện nào quan tâm tới huyện nấy là đủ, chuyện của Hà Nam thì phải do trai tráng Hà Nam lo, đến nhà mình mà cũng không bảo vệ, lại còn mong người khác bảo vệ cho hay sao?”

“ Nếu ai ai cũng ích kỷ như các ngươi thì thiên hạ này mất từ lâu rồi.” Tôn Truyền Đình nghe giọng điệu tự tư tự lợi đó, vô cùng tức giận:” Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.”

Vân Mãnh bình thản đáp: “ Nếu bách tính toàn thiên hạ đều biết chăm chút, bảo vệ cho nhà mình như huyện Lam Điền, đừng nói vẻn vẹn là lưu khấu, cho dù là Kiến nô tới, cũng chỉ đi mà không có về thôi, đại nhân nói thất phu hữu trách, tức là ai cũng có trách nhiệm, sao lại yêu cầu mỗi huyện Lam Điền?”

“ Ngươi ...” Tôn Truyền Đình chỉ thấy ngực đau lắm, không ngờ chẳng kiếm lời nào quát Vân Mãnh nói quàng nói xiên:

“ Bách tính huyện Lam Điền từ hai bàn tay trắng cho tới cơm no áo ấm bây giờ là do chính hai bàn tay làm ra, không phải ai cho, đó là do mùa đông chịu khó đi tu sửa kênh mương, mùa xuân có nước tưới hoa màu, mùa xuân vất vả trồng cấy, mùa thu mới có lương thực mà ăn, mùa đông có cái dự trữ.”

“ Bao nhiêu năm thiên tai chịu tội rồi, bách tính đâu được ai giúp, quan trên chỉ biết tăng thuế mãi, vì vậy họ chỉ tin vào bản thân, tặc khấu muốn tới cướp lương thực, bách tính liều mạng giữ miếng ăn, đơn giản vậy thôi, nông phu không hiểu đạo lý lớn. “ Vân Mãnh nói xong chắp tay vái hờ một cái:

“ Nói tóm lại, các ngươi không cho ai cướp lương thực của các ngươi chứ gì?”

“ Đại nhân nói gì lạ thế, lương thực của mình, ai lại để người khác cướp?:

Tôn Truyền Đình cố làm ra vẻ hời hợt nói: “ Quan phủ trưng thu thì sao?”

“ Bách tính đã nộp thuế rồi. “ Vân Mãnh không đợi Tôn Truyền Đình tuôn ra đống đạo lý, chặn họng ông ta: “ Tuần phủ đã tới Thiểm Tây gần một năm rồi, hẳn biết huyện Lam Điền chưa bao giờ nợ thuế triều đình, dù là các loại thuế phí không hợp lý, huyện Lam Điền cũng nộp đủ, chẳng lẽ tuần phủ còn chưa hài lòng?”

Lúc này đã là đội đoàn luyện thứ tư đi qua trước mắt Tôn Truyền Đình rồi, tổng nhân số vậy là đã không dưới 5000 người, ông ta cũng dần trải qua chấn kinh khôi phục lại, ngồi xuống ghế, lấy giọng điệu quan trên hỏi: “ Các ngươi đảm bảo được không cho Trương Bỉnh Trung đi qua huyện Thương Nam chứ?”

Vân Mãnh gật mạnh đầu: “ Nếu như Trương Bỉnh Trung có thể đi qua huyện Lam Điền tới trước mặt tuần phủ, vậy chỉ có một khả năng thôi, đó là toàn bộ nam đinh huyện Lam Điền đã chết rồi.”

Nói tới đó vẫy tay gọi thân binh tới, đặt một cái hộp trước mặt Tôn Truyền Đình, mở ra, bên trong chẳng ngờ là cái đầu mắt vẫn mở trừng trừng tuyệt vọng: “ Bọn hạ quan đã giết sứ giả Trương Bỉnh Trung phái tới, bên trong còn có thư do đích thân tên tặc khấu đó viết, hiến cho tuần phủ, thể hiện quyết tâm bảo vệ nhà cửa của bách tính huyện Lam Điền.”

Tôn Truyền Đình bi thương nhìn cái đầu người trong hộp, nhận lấy đặt lên đầu gối, phẩy tay: “ Đi đi, bảo vệ cho tốt huyện Thương Nam, mặc dù nơi đó cũng có huyện lệnh, nhưng ta biết kỳ thực huyện lệnh Thương Nam ở Lam Điền chứ gì?”

“ Đại nhân, bách tính đơn giản, bia địa giới ở đâu thì huyện ở đó thôi.”

“ Còn người trong địa giới đó cũng nộp thuế tới huyện Lam Điền chứ gì?”

Vân Mãnh kinh ngạc: “ Không nộp tới huyện nha, chả lẽ lại nộp tới nhà hạ quan? Đây là tội đại nghịch, hạ quan không gánh được đâu. Lưu chủ bạ, Lão Lưu, mau mau tới đây, tuần phủ lại muốn xem sổ sách của huyện Lam Điền chúng ta rồi.”

Bình Luận (0)
Comment