Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 233 - Q2 - Chương 039: Người Trị Giá Mười Vạn Lượng Bạc. (2)

Q2 - Chương 039: Người trị giá mười vạn lượng bạc. (2)

“ Có ti chức, có ti chức.” Chủ bạ Lưu Tham, cái lão già lần trước cởi áo từ chức trước mặt Tôn Tryền Đình, sau khi ông ta đi lại mặc áo lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra chạy tới:

Tôn Truyền Đình tưởng chừng nghe thấy tiếng răng mình siết vào nhau ken két, nhìn chủ bạ tóc điểm sương của huyện Lam Điền ôm cái hộp gỗ lớn, lom khom đặt dưới chân ông ta, ngạo nghễ nói:” Xin tuần phủ cứ kiểm tra xem có đúng hay không, nếu chỗ nào không đúng, cứ chém cái đầu hạ quan, nếu tuần phủ vẫn chưa thấy hả giận, có thể lột da hạ quan nhồi cỏ.”

Lúc này ở trên tường thành không chỉ có mấy người Tôn Truyền Đình mà còn có quan viên lớn nhỏ phủ Tây An, bọn họ chẳng bận tâm chuyện gì xảy ra phía bên này, đang chỉ trỏ bàn tán về từng đội đoàn luyện đi qua, mặt chẳng hề có vẻ gì lo lắng, Tây An tri phủ Lao Như Ý còn khen khí thế hùng tráng của các đoàn luyện không ngớt.

Tôn Truyền Đình cảm thấy mình vô cùng cô độc lạc lõng.

“ Tuần phủ nếu không có sai bảo gì khác, hạ quan xin cáo lui, quân lệnh đã hạ xuống, giờ ngọ bốn ngày sau mà hạ quan chưa tới được Phượng Hoàng Sơn, e khó giữ cái đầu. “ Vân Mãnh ôm quyền cáo lui:

Nhìn Vân Mãnh suất lĩnh 100 kỵ binh rời khỏi cổng thành, Tôn Truyền Đình cũng không còn tâm tình ở lại cùng đám quan viên ngu xuẩn đang cười nói bình phẩm về từng đội đoàn luyện đi qua, mặt âm trầm về nha môn.

Vừa vào đại đường đã đấm cửa rống lên:” Cái họa Vân thị còn quá hai tên tặc Trương Lý.”

...... .....

Vân Chiêu lúc này đang ở Phượng Hoàng Sơn tất nhiên là không nghe thấy tiếng quát tháo của Tôn Truyền Đình.

Phượng Hoàng Sơn từ cái ngày bị Hồng Thừa Trù giết sạch cường đạo thì không ai ở nữa, hoàn toàn biến thành nơi luyện quân của Vân thị, ở sườn núi phía đông bắc có sườn dốc thoai thoải, trên đó xây một toà thành trại hùng vĩ, lựng dựa vào vách cao dựng đứng, trước mặt là một con sông nhỏ lượn qua, khí thế bất phàm.

Muốn lên được tòa thành trại này phải đi qua một con đường độc đạo, mỗi chỗ hiểm yếu lại dựng tòa thành lâu bằng đá, trước thành lâu có hào rộng cả trượng, sâu ba trượng, cắm chi chít tên nhọn, thành lâu không có lối đi phía trước, chỉ đường vào phía sau, tức là muốn phá chúng thì lại phải phá thành trại trước, không thì lấy mạng người lấp kín hào mà qua.

Lúc này trên con đường lớn Vân gia trang tử Phượng Hoàng Sơn, đội ngũ đoàn luyện ở gần nhất đã tới, đây là lần đầu tiên huyện Lam Điền triệu tập quy mô lớn thế này, việc chỉ huy khó tránh khỏi có chút hỗn loạn, tới ngay cả điều đơn giản nhất là doanh trại của mình ở đâu cũng không tìm cho đúng, song Vân Chiêu vẫn hài lòng, ít nhất đội ngũ không hỗn loạn, chỉ có các bách phu trưởng chạy mỏi chân.

Đứng trên cường cao thành trại, nói với Ngả Năng Kỳ ở bên:” Nói với Bát đại vương nhà ngươi, bỏ ý đồ vào huyện Lam Điền đi.”

Ngả Năng Kỳ lưng đeo hai cái chiến phủ, mặc đen râu quai nón, khoanh tay trước ngực dáng vẻ kiêu ngạo, hắn mới thực sự là sứ giả của Trương Bỉnh Trung phái tới liên hệ với Vân thị, nói:” Vẻn vẹn vài tên tạp binh mà đòi cản trăm vạn hùng binh của đại vương nhà ta à?”

“ Trăm vạn hùng binh? Ngươi nói không sợ cắn vào lưỡi à?” Vân Chiêu phì cười:” Đại vương nhà ngươi uy hiếp mười mấy vạn lưu dân đi theo thì đúng là thật, nhưng mà người có vũ khí trong tay không tới một nửa, ta tính là chừng sáu vạn đi, trong sáu vạn này nhân thủ đại vương nhà ngươi thực sự dùng được chỉ có tầm năm vạn.”

“ Thực sự chinh chiến được chỉ có ngươi, Lý Định Quốc, Tôn Khả Vọng, Lưu Văn Tú, các ngươi không tệ, song cầm 5000 quân tác chiến còn được, một vạn quân là tự làm loạn đội ngũ mà thôi, tính ra dù dốc hết sức chỉ hai vạn rưỡi ra trận, còn lại làm pháo hôi, nói cái gì mà trăm vạn chứ.”

Ngả Năng Kỳ đỏ mặt tía tai, nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình chục tuổi mà hắn chỉ cần vươn tay bóp là chết, nhưng bên cạnh thiếu niên này có một kẻ mặt lầm lỳ cảnh giác, từ sát khi kẻ đó toa ra e chỉ cần hắn có hành động bất thường nào là chết ngay:” Làm sao ngươi biết những chuyện này?”

“ Trong quân của Bát đại vương đâu phải chỉ có người các ngươi, Vân thị cũng thuộc giới lục lâm, muốn biết chút tin tức có khó gì. Ngươi biết đấy, luôn có những người không muốn theo các ngươi lưu lãng lung tung khắp nơi, chỉ muốn mảnh ruộng yên tâm cấy cầy ...” Vân Chiêu nói một nửa đột ngột chuyển đề tài:” Bát đại vương muốn mượn đường sao lại phái ngươi tới?”

“ Vậy ngươi hi vọng ai tới?”

“ Lý Định Quốc, ta thực sự hi vọng là hắn tới, nếu là hắn ta sẽ giữ lại.”

Ngả Năng Kỳ trợn mắt trâu lên:” Vậy là ngươi cũng định giữ ta?”

Vân Chiêu tủm tỉm cười nhìn hắn:” Ngươi nhầm rồi, ta chỉ muốn Lý Định Quốc thôi, ngươi về hỏi Bát đại vương ngươi, có thể tặng Lý Định Quốc cho ta không, ta sẽ báo đáp 10 vạn lượng bạc.”

Nghe Vân Chiêu có ý mua Lý Định Quốc, Ngả Năng Kỳ mặt hết sức âm u, cố tình gằn giọng nói: “ Nghe nói mẫu thân Vân huyện lệnh nhan sắc xinh đẹp, mặc dù đã tới trung niên mà phong vận vẫn còn, đại vương nhà mỗ khao khát vô cùng, nguyện lấy minh châu mười đấu, hoàng kim trăm cần làm sính lễ, không biết huyện tốt có đồng ý không?”

Vân Chiêu giơ tay ngăn cản thân vệ đang định tuốt đao, chép miệng: “ Ít quá.”

“ Chuyện tiền bạc thì dễ nói lắm, đại vương nhà ta vừa đào mộ tổ của Chu gia, có được vô số vàng bạc châu báu, chỉ cần là tiền thì đều có thể thương lượng.”

“ Không phải là chuyện tiền bạc, chủ yếu là chuyện tình cảm, ta chắc là không tiếp nhận được Bát đại vương làm cha mình rồi, người đâu, cắt cái lưỡi của Ngả Năng Kỳ, sau đó giao Bát đại vương.”

Ngả Năng Kỳ cả kinh, liên tục lùi lại:” Hai quân giao chiến, không chém sứ giả.”

Lương Tam không cho hắn nhiều lời, tay vươn ra chộp ngay chỗ yếu hại sau gáy ấn đầu Ngả Năng Kỳ ngã dúi dụi xuống đất, còn định kháng cự thì cái chân lớn như cột nhà của Vân Dương đã dẫm lên lưng,

Vân Chiêu quay đầu, căm ghét nói:” Ta không ghét ngươi, chúng ta cũng có chút giao tình, chủ yếu là ghét cái mồm thối của ngươi, ta định đánh gãy bốn cái chân chó của ngươi cơ, nhưng mà nghĩ tới ngươi còn cần chân tay tác chiến, nên mới trừng phạt nhẹ nhất rồi, ngươi còn gì không hài lòng.”

Ngả Năng Kỳ ngửa mặt rống lớn: “ Đại vương nhà ta không tha cho ngươi.”

“ Hắn vốn không định tha cho ta, hình như ta cũng không định tha cho hắn. “ Vân Chiêu ngoáy lỗ tai:” Nói đi, vì sao người tới không phải là Lý Định Quốc, tên cẩu tặc Trương Bỉnh Trung coi thương ta quá rồi.”

Lời Vân Chiêu vừa dứt, Lương Tam quấn xích quanh cổ Ngả Năng Kỳ kéo đầu hắn lên khiến hắn phải há miệng thở, nhận cái kìm từ tay thân vệ khác, thô bạo kẹp lưỡi kéo ra ngoài, xoẹt một phát nhanh gọn, một cái lưỡi đã rơi xuống.

Tức thì máu trong mồm Ngả Năng Kỳ tuôn xối xả, Ngả Năng Kỳ điên cuồng như thú dữ lao vào Vân Chiêu.

Vân Dương đá một phát, chân móc từ dưới bụng hắn lên, Ngả Năng Kỳ xoay tròn trên không rơi mạnh xuống đất.

“ Liệu hắn có chết không?” Vân Chiêu thấy Ngả Năng Kỳ chảy máu rất kinh khủng, hỏi Lương Tam:

Lương Tam mặt chẳng có cảm xúc gì, cứ như chuyện hết sức bình thường:” Thiếu gia, hắn không chết nổi đâu, tiểu nhân chỉ chém nửa cái lưỡi, dùng răng cắn vết thương vài ngày là ổn.”

Vân Chiêu gật gù, khi nhìn lại Ngả Năng Kỳ thì phát hiện tên này đã đau quá ngất xỉu rồi.

(*)

Lý Định Quốc, thời Minh mạt ông này cũng có thể coi là anh hùng.

Đầu tiên ông này cũng là quân nổi dậy chống triều đình, về sau quân Thanh chiếm Bắc Kinh, ông ta liên kết với triều đình chống Mãn Thanh, đánh vài trận cũng gớm lắm, thực sự có cơ hội đuổi quân Thanh đi chứ không đùa đâu.

Kết quả thất bại do nội bộ, có thằng liên tục sợ ông ta lập công lớn vượt mình níu kéo, níu mãi không được nó hàng Thanh.

Nhưng mà ông này cứ nhún mãi cơ, nhún một lần, hai lần, ba lần, n lần, lúc nào cũng vì đại cục không chấp nó, bị nó làm nhục cũng bỏ qua, kết quả thì … đấy, nói trên rồi.

Bình Luận (0)
Comment