Nhắc tới Tiền Đa Đa, Vân Chiêu không khỏi nhung nhớ, chẳng biết nha đầu đó sao rồi, báo thù xong có khoái hoạt hơn không, nói đi là quay người đi ngay được không nghĩ lòng người ở lại, cái đồ máu lạnh :” Chuyện này nàng ấy cũng nói với các ngươi à?”
Ngũ Tử Tường hếch mặt lên:” Sư tỷ sư đệ có gì không thể nói ạ? Ti chức cũng do mua về mà, có gì mà ngại chứ?”
Vân Chiêu nhanh chóng ký tên lên văn thư, dùng ấn đóng lên:” Đi làm đi, chuyện kênh Long Cử giao thủy quan làm, chuyện quân đội bảo Vân Mãnh đi tra, các ngươi còn cần rèn rũa thêm, không nên thụ địch quá sớm.”
Từ Ngũ Tường gật đầu, ôm chồng văn thư đi ra.
Vân Chiêu lại xe qua ít văn thư mà Từ Ngũ Tường xếp vào loại không quan trọng, đọc qua vài cái quả nhiên toàn chuyện lặt vặt, không cần chú ý, tùy tiện giao cho lý trưởng trong thôn là đủ rồi, đứng dậy đi vào nội trạch, y luôn thấy tỷ muội nhà mình mù mắt hết rồi.
Cái loại khốn kiếp như Cao Kiệt mà xứng làm đối tượng hôn phối tốt à?
Sai ngay từ đầu rồi.
Về tới hậu viện, nhìn thấy mẹ một cái, Vân Chiêu tuyệt vọng về chuyện tỷ muội nhà mình chọn phu tế.
Cha y chẳng có gì đặc biệt, hơn người ở chỗ khéo ăn nói, được lòng các cô nương, tỷ muội ở thanh lâu cũng rất ưa chuộng.
“ Gả đi phải nhìn cho chuẩn, không thể ủy khuất bản thân, nhà ta bây giờ không phải nhìn sắc mặt ai hết, cứ thoải mái chọn người mình thích. Tốt cũng một đời, dở cũng một đời, giày có vừa chân hay không chỉ bản thân mới biết.”
“ Giống huynh trưởng các ngươi, kiếm hai nữ tử, ta đều không thích, một thì vị phong trần quá nặng, thanh danh cũng không tốt, một thì quá khô khan, không giống giỏi sinh nở.”
| Nhưng huynh trưởng các ngươi thích, cho nên ta chỉ đành giả câm giả điếc, tương lai ta làm bà bà thật khó.”
“ Nhưng mà Đa Đa xinh đẹp, Phùng Anh không tồi.” Chẳng biết là tỳ muội nào xen mồm bừa bãi vào:
“ Không phải Đa Đa không tốt, mà trong lòng nó luôn chứa thù hận, đứa bé này mà không thay đổi được, sống cả đời dù trong nhung lụa thì chỉ có đau khổ mà thôi.” Vân Nương ngồi trên ghế thái sư, tay cầm cốc trà, đám bà tử nha hoàn xúm quanh, dưới là tỷ muội của Vân Chiêu đang nghe từng lời:” Còn Phùng Anh cũng không tệ, chỉ là đứa bé này hơi ngốc, nếu nó chịu bỏ cung tiễn, cởi võ phục, ăn mặc hành xử như nữ tử, ta vẫn rất thích ...”
Vân Chiêu nghe lén một lúc rồi rón rén bỏ đi.
Đây là thời điểm mà mẹ thoải mái nhất, ngồi ở hậu trạch, tụ tập đám nanh vuốt xung quanh, bình luận những nữ tử xung quanh, cảm giác thành tựu này làm mẹ vui vẻ.
Trước kia Ngọc Sơn vào ban đêm chỉ có một màu đen ngòm im ắng, nay thêm vô số ánh đèn, được sương trắng mông lung bao phủ, không thể so với trăng sáng trên trời, nhưng ánh sáng chốn nhân gian càng thêm ấm áp.
Huyện Lam Điền đang ngày một tốt hơn, cho người ta thêm hi vọng, sứ mệnh của Vân Chiêu là giữ cho những hi vọng này đừng tan vỡ.
Cũng may có rất nhiều người giúp đỡ y, rất nhiều người cùng chí hướng với y, vì nếu một nơi nếu như đang phát triển hướng về phia tốt đẹp thì thường sẽ ngày càng tốt đẹp, tốc độ chuyển biến ngày một nhanh.
Khi nơi khác dân chúng lầm than, miếng ăn khó khăn, người huyện Lam Điền sống bình yên no đủ, nơi này tất nhiên thành cái hố đen.
Cái hố đen đó cái gì cũng hấp thu, từ những hộ giàu có cho tới sản nghiệp kiếm tiền, rồi đến nhân tài, chỉ cần làm tới mức độ đó, huyện Lam Điền giàu có là điều đương nhiên thôi.
Tất nhiên hậu quả của sự phát triển này là làm xung quanh huyện Lam Điền sẽ càng trở nên nghèo khó, người nơi đó càng muốn tới huyện Lam Điền.
Đó là vòng tuần hoàn, chỉ cần huyện Lam Điền không đổ, vòng tuần hoàn này sẽ không kết thúc.
Chỉ cần tảng đá huyện Lam Điền này bắt đầu lăn rồi, đợi tốc độ lăn của nó càng lúc càng nhanh, sẽ không có lực lượng nào có thể cản trở bước tiến của nó nữa.
Sống cuộc sống tốt đẹp là kỳ vọng của tất cả mọi người, Vân Chiêu quyết định thỏa mãn kỳ vọng mọi người.
Nhưng mỗi khi chuyện đang tốt đẹp lại có người phá đám.
Hồng Thừa Trù chuyên làm chuyện phá thối này, giờ ông ta bị trọng thương rồi, Vân Chiêu không cách nào thỏa mãn được kỳ vọng của ông ta.
Lý Hồng Cơ lên trận như hổ điên, đám tặc khấu quanh hắn giống sói đói, người phía trước ngã xuống, người phía sau ào ạt xông lên.
Bất kể Hồng Thừa Trù tạo ra chiến tuyến dày cỡ nào, vẫn bị những người cầm xiên gỗ, cuốc thuổng xé toạc.
Thậm chí còn có ác tặc giơ song đao, xông tới tận bản trận của ông ta, khiến cho người không giỏi chiến đấu như ông ta cũng phải rút bội kiếm đấu với khảm sơn đao của ác tặc.
“ Dạy khôn ngươi một chuyện nhé, ngàn vạn lần đừng lấy bội kiếm ra chiến đấu, thứ đó nhìn thì đẹp lắm, đến khi chém nhau với người ta thì chẳng tác dụng gì, nếu chẳng phải khải giáp của ta cũng khá thì đã bị Lưu Tông Mẫn chém làm đôi rồi.”
Cho dù có khải giáp bảo hộ, Hồng Thừa Trù vẫn bị chém gãy ba cái xương sườn, cổ còn bị người ta đá một cái, ông ta tưởng chết rồi, khi tỉnh lại mới biết là mình còn sống.
Được y giả băng bố như xác ướp mà Hồng Thừa Trù vẫn nói rất khỏe, có lẽ là vừa thoát chết nên ông ta nói rất nhiều.
“ Không phải ông có rất nhiều hỏa thương à?” Vân Chiêu phải hỏi câu này, vì bản bộ của Vân thị toàn là hỏa thương thủ, còn không nhiều bằng Hồng Thừa Trù:
Hồng Thừa Trù đổi một tư thế dễ chịu hơn một chút:” Ta cũng nghĩ như thế, ta cho rằng trong mưa đạn như thế, dù là người làm bằng sắt cũng phải sợ, nào ngờ ... Khi binh mã trong quân doanh của Lý Hồng Cơ bắt đầu xung phong, bọn chúng như không sợ chết, rõ ràng bị bọn ta giết như gặt lúa, người phía sau vẫn xông lên, hỏa thương thủ không kịp lắp đạn, đành cầm hỏa thương đánh nhau với người ta.”
Vân Chiêu thở dài, không cần nói cũng biết hậu quả thê thảm.
“ Chỉ một trận Bạch Mã Pha, bộ hạ của ta chiến tử 2700 người, nếu không phải thân binh ta mang theo từ quê nhà liều mạng vì ta thì ta đã bị Lý Hồng Cơ bắt sống rồi, lợn rừng, tên tặc khấu đó ngày càng lợi hại rồi ... Khu khụ khụ ...”
Hồng Thừa Trù đánh trận đó huyết chiến tới cùng, đến cả thân làm chủ tướng còn chiến đấu thì không thể nói ông ta không cố hết sức, nhưng hoàng đế không hài lòng đoạt hết chức vị của ông ta, đuổi về Tây An dưỡng thương:” Thật may ngươi thủ được Vũ Quan, nếu không ta chẳng còn đường lui.”
Vân Chiêu cười khổ:” Nếu ta không giữ được Vũ Quan, ông đã không ra dã chiến với Lý Hồng Cơ rồi, cũng không tới mức bị thương, trên đời này tốt xấu đúng là khó lường.”
“ Chuyện tốt, chuyện tốt, có điều Tôn Truyền Đình không yên tâm giao lưng cho ngươi, ông ta giữ lại nửa số quân đề pòng ngươi tập kích, khiến lực tấn công không đủ, lại làm ta hở sườn, cho chúng không gian chạy đông chạy tây tập kích phòng tuyến của ta.”Nhắc tới chuyện này Hồng Thừa Trù khá hận Tôn Truyền Đình, giận lây luôn Vân Chiêu: “ Không phải ngươi lôi kéo lão bà người ta cùng làm ăn rồi à, sao ông ta còn đề phòng ngươi như thế?”
“ Vân thị trước kia làm đạo phỉ, bị người ta bắt trọn ổ, cho nên Tôn Truyền Đình không vượt qua được định kiến cũ.” Chuyện này chẳng còn cách nào, Vân Chiêu nhún vai kể lại sự tích vẻ vang của đám Vân Mãnh: