“ Một lần làm tặc, cả đời làm tặc, khụ khụ, ngươi nên thấy may đi, nếu mà bị lão phu bắt được thì chẳng còn ai sống nữa đâu ... Ha ha ... khụ khụ ...”
Hồng Thừa Trù vừa cười lớn liền trả giá bằng tràng ho dài, mãi sau mới nói tiếp được, không phải ông ta cho rằng Vân Chiêu một lòng trung trinh với triều đình, mà quen biết lâu rồi, ông ta biết Vân Chiêu sẽ không chĩa súng vào lưng đồng bạn, nếu một ngày ở hai bờ chiến tuyến, binh đao gặp nhau là được, còn bây giờ không cần đề phòng y, kỳ thực có phòng cũng không được, Tôn Truyền Đình làm chuyện ngu xuẩn:” Lần này Trương Bỉnh Trung tấn công Tương Dương, nhưng một khi hắn chiếm được Tương Dương thì chỉ có đường chết mà thôi, nếu chẳng phải trong thành Tương Dương còn có Tương vương dốc sức giữ thành thì Trương Bỉnh Trung lúc này đã vào thành rồi.”
Nghe thế Vân Chiêu hiểu ra:” Thì ra đó là lý do Vương Quốc Trinh lề mề không cứu viện Tương Dương sao? Muốn Trương Bình Trung tự làm mất ưu thế cơ động của hắn? Cho dù chiến lược là đúng, khi nên cứu viện vẫn phải cứu viện, triều đình đã bỏ Thiểm Tây mới ra cơ sự hôm nay, giờ tặc khấu Thiểm Tây chạy tới Nam Dương rồi, triều đình lại bỏ Nam Dương, vài lần như thế, thiên hạ còn lại cái gì nữa.”
Hồng Thừa Trù lạnh lùng nói:” Chỉ cần chiến lược tứ khốn lục ngung của Dương Tự Xương có tác dụng, ai để ý tới một phiên vương nho nhỏ. Bất kể Tương vương có thế nào, đầu hàng hay kháng cự, Dương Tự Xương vẫn thành công.”
“ Lý Hồng Cơ ác chiến với ta một trận, hao binh tổn tướng còn nhiều hơn cả ta, không còn sức mà mở rộng nữa, Tôn Truyền Đình không thể không nhìn ra cục diện này, con người ta thích gài bẫy, không biết Lý Hồng Cơ có thoát được không?” Hồng Thừa Trù mặc dù dù hận Tôn Truyền Đình lấy mình làm mồi nhử để hai bên huyết chiến tới lưỡng bại câu thương, nhưng chỉ cần có lợi cho quốc gia, ông ta sẽ không nói gì nữa:” Lợn rừng, nếu hai thế lực tặc khấu này bị tiêu diệt, tặc khấu thiên hạ không đáng kể nữa, thiên hạ yên bình sẽ ngay trong năm nay thôi. Nếu ngươi không có ý định tạo phản, ta khuyên ngươi nên thành thật làm đồng tri Tây An đi, ngươi được bệ hạ khen ngợi, mấy năm qua cũng rộng rãi cung ứng lương thảo cho triều đình, lại càng không nộp thiếu một đồng thuế nào, trong mắt bệ hạ, ngươi là quan viên tốt.”
“ Ít nhất so với tên Sơn Đông tổng binh cỏ đầu tường Lưu Trạch Thanh, Lạc Dương tổng binh giết dân Tả Lương Ngọc, Cẩm Châu đào tướng Tổ Đại Thọ, Nhất trụ quốc đất Thục Tần Lương Ngọc ... Thì tốt hơn nhiều.”
“ Bệ hạ cho dù có xử trí chuyện bia địa giới huyện Lam Điền chạy lung tung thì cũng xử lý những người nói đỡ như bọn ta trước, chuyện ngươi làm ở Lam Điền là cớ giải thích, dù sao Vân thị ngươi chưa bao giờ phụ triều đình, thêm vào lần nữa giữ vững Vũ Quan, cho dù có kẻ muốn nhắm vào ngươi cũng phải dừng lại.”
Vân Chiêu không trả lời mà hỏi:” Người khác đã đành đi, làm sao ta có thể hơn được Tần soái chiến công hiển hách?”
“ Thổ ti đất Thạch Trụ từ lâu chỉ biết Mã thị, không biết tới triều đình, ngươi có biết từ năm Vạn Lịch thứ 27 tới nay, triều đình chưa nhận được một đồng thuế nào của thổ ti Thạch Trụ không?”
“ Ngươi nghĩ vì sao triều đình mỗi lần chiến tranh lại dùng Tần Lương Ngọc, ngươi thực sự cho rằng trừ Tần Lương Ngọc ra, Đại Minh ta không có tướng quân để chiến đấu à? Ngươi cho rằng bọn ta nhất định muốn một nữ nhân vào sinh ra tử vì cái gì?”
“ Đó là vì muốn tiêu hao hết nam đinh ở Thạch Trụ, như thế Thạch Trụ mới dựa vào triều đình để áp chế thổ ti xung quanh, không sinh lòng phản.” Hồng Thừa Trù cười lạnh liên hồi:
Vân Chiêu nghe mà lửa nóng bốc lên đầu, y đâu ngờ có âm mưu thâm hiểm như thế đằng sau chiến tích huy hoàng của Tần Lương Ngọc, nghiến răng rít lên:” Sao lại làm thế, Tần soái thật oan!”
“ Bà ta oan thật sao? Con trưởng bà ta Tần Dực Minh lần này tiễu phỉ ở Hà Nam, biết rõ binh lực của ta và Tôn Truyền Đình không đủ, trong tay hắn có ba vạn binh mã, nhưng lấy cớ không đủ lương thảo, không tiến quân. “ Hồng Thừa Trù hừ mạnh: “ Dương Tử Xương cấp hắn 8 vạn lượng bạc, hắn mới lề mề chạy từ Hà Bắc tới Hà Nam, đợi khi hắn tới nơi thì Lý Hồng Cơ chắc là đã bị Tôn Truyền Đình giết chết rồi.”
Lời của Hồng Thừa Trù xưa nay luôn cần suy nghĩ, Vân Chiêu lúc sau mới nói: “ Nếu Lý Hồng Cơ sắp bị tiêu diệt, vì sao Tần Dực Minh không mau tiến công, lấy quân công?”
“ Vì người ta có đủ quân công rồi, không cần thêm nữa, chỉ cần lương thảo, vật tư, tiền, người ... Cái gì cũng cần, chứ không cần quân công. Lợn rừng, ngươi chưa hiểu à?” Hồng Thừa Trù nói chạm vết thương, vẫn cố chấp ôm ngực nói tiếp:” Người ta sợ bệ hạ giết hết phỉ tặc rồi sẽ thỏ hết chó vào nồi, chiêu này không ai thuần thục hơn hoàng gia đâu, năm xưa Lý Thành Lương cũng vì lo chuyện này, nên nuôi giặc để giữ thân, giờ mới sinh cái họa Kiến Nô.”
“ Ông nói đúng lắm, ta thấy nên viết lời ông vào tấu chương dâng lên cho bệ hạ.” Vân Chiêu gật gù:
Hồng Thừa Trù cười ha hả chỉ Vân Chiêu:” Mau viết đi, nếu ngươi biết đường dâng tấu lên để ta giao giúp cho, lợn rừng à, làm quan phiêu bạt bao năm, ngươi có biết giờ ta khát vọng về quê ăn với cha mẹ bữa cơm, đoàn tụ với thê tử ra sao không? Nếu về bây giờ, thê tử của ta có khi còn có cơ hội sinh cho ta đứa con ...”
“ Ông có thể từ quan không làm nữa mà.” Vân Chiêu tranh thủ khuyên, thói đời này làm quan không có kết cục tốt, dù sao cũng giao tình nhiều năm, không muốn nhìn ông ta đi vào bước đường cùng:
“ Bằng vào cái gì chứ? Mỗ mười năm vât vả đèn sách, dùi mài kinh sử mới lên được địa vị hôm nay, mỗi bước tiến gian nan thế nào, ngươi bảo ta lui bước sao, ta không cam tâm.”
“ Hồng lão tổ tông tuổi đã cao, tẩu phu nhân phòng trống nhiều năm, ngày đêm mong ông về, còn ông một mình ở ngoài phiêu bạt, ăn không no, mặc không ấm chưa nói, còn bị tặc khấu đánh cho, đó là cuộc sống của con người.”
Hồng Thừa Trù xua tay: “ Không được, thế nào cũng phải lên làm tể tướng một nước, lưu danh sử sách mới về.”
“ Thế thì đoán chừng ông không sinh nổi nhi tử nữa rồi, chỉ có phận bế cháu thôi, đợi khi lưng còng tóc bạc mới về nhà thì không còn ý nghĩa nữa.”
“ Sao mỗ nghe như ngươi có ý chiêu lãm mỗ thế?”
Vân Chiêu không phủ nhận: “ Nếu ông tới, ta có bao nhiêu quyền hạn, cho ông bấy nhiêu quyền hạn.”
“ Xưa này hai vương ngang hàng làm gì có ai có kết cục tốt, nếu thực sự ta tới huyện Lam Điền, thực sự có quyền hạn như ngươi, chưa tới năm năm, chúng ta sẽ có người sống kẻ chết, tuyệt đối không thể cùng tồn tại.”
“ Lợn rừng, ngươi nhận thức về quyền lực còn chưa đủ rồi, sau này khi chiêm lãm người ta thì phải định vị rõ vị trí bản thân, cái gì nên cho người ta thì đừng keo kiệt, cái gì không nên cho thì nói sớm để đoạn tuyệt mộng tưởng của người ta. Sau này ai là chủ phải nói rõ, thật rõ ràng, còn phải vạch ra giới hạn đỏ, ai vượt qua là chém ngay, không được nhân từ.”
“ Một người hữu dụng đến mấy, nếu như cứ nhòm ngó vị trí của ngươi, thế thì đừng nhận, nếu không năng lực càng lớn thì tác hại càng nhiều.”
“ Ngươi muốn chiêu lãm ta cũng không phải không được, nhưng nhất định đợi lúc ta cùng đường hết lối hãy đưa tay ra kéo ta một cái.” Hồng Thừa Trù tuy trọng thương, đầu óc vẫn tỉnh táo, nói chuyện vẫn rành mạch:” Vì chỉ có như thế, ta mới biết người đó thực sự nhìn trúng tài hoa của ta, quy thuận ngươi cũng là chuyện hợp lý, mới không sinh ra suy nghĩ nào khác nữa.”
Vân Chiêu hết sức hài lòng:” Được, ta nhớ kỹ rồi, nhất định đợi tới khi ông cùng đường hết lối, thân bại danh liệt sẽ chiêu lãm ông.”