Hồng Thừa Trù gật đầu biểu thị đồng ý, chợt nhận ra lời Vân Chiều có vấn đề, tên này nhiều lúc cứ nói mấy lời huyền ảo như thần côn vậy, giọng điệu chắc nịch của y cực kỳ đáng ghét:” Vì sao lại phải đợi mỗ thân bại danh liệt? Ngươi biết mỗ sẽ có ngày đó à?”
“ Thì chính ông vừa dạy ta còn gì, nếu ông chưa thân bại danh liệt thì đâu tới mức cùng đường hết lối? Danh tiếng của ông lớn như thế, thêm vào thân bằng cố hữu cả đống, nếu ông không thân bại danh liệt, một thổ hào Quan Trung như ta sao dám dùng.” Vân Chiêu dang tay cười hì hì:
Hồng Thừa Trù nghĩ một lúc rồi thống khổ thừa nhận:” Đúng là thế thật, nhưng mà chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ngươi, mỗ sao rơi vào cảnh đó được, hay chúng ta đánh cược đi.”
“ Không đánh cược với ông, thắng rồi ta còn mất nhiều hơn thua.”
“ Ha ha ha, phải rồi, bố trí của ngươi ở thành Quy Hóa ra sao, đã dùng được chưa?”
Vân Chiêu đau khổ lắc đầu:” Cái thành Quy Hóa đó là giờ là thứ quỷ hút máu, hút cả máu của Hoàng Thai Cát, của thương cổ Trương Gia Khẩu, đương nhiên ta cũng phải đổ máu lớn cho nó. Vì tất cả đều hi vọng thành Quy Hóa có thể phục hưng, đều hi vọng xung quanh đó ruộng đồng trải dài ngàn dặm, lúc này còn chưa giúp được gì ông hay triều đình đâu.”
Hồng Thừa Trù an ủi:” Thôi, có hi vọng là được rồi, có bố trí này của ngươi ở tái ngoại, ít nhất bọn ta không phải trơ mắt nhìn Kiến nô hoành hành mà không làm được gì. Mà ngươi trở mặt với Cao Khởi Tiềm rồi à, thế thuốc pháo và đạn dược cho Thiên Hùng quân có khả năng lấy được không? Lô Tượng Thăng đang cần gấp lắm.”
Chuyện này làm Vân Chiêu đang rất khó chịu:” Cao Khởi Tiềm rất cẩn thận, hắn ta không chịu rời thành Tây An nửa bước, khiến ta không có cơ hội hạ thủ, cho nên đành ra tay với hoạn quan bên cạnh hắn, xem xem có thể gạt tên thái giám chết tiệt này sang bên không, ta thấy chưa tới một tháng nữa là có tin tức tốt rồi.”
“ Có biện pháp là tốt rồi, hoàn cảnh của Thiên Hùng quân bây giờ rất gian nan, giờ ta chiến bại, áp lực của họ sẽ càng nặng nề, cho nên trước khi bị bệ hạ cách chức, ta đã đem hết lương thực và quân khí cho Lô Tượng Thăng, coi như giúp ngươi hoàn thành lời hứa, sau này ngươi phải trả ta cả vốn lẫn lãi đấy.”
“ Ông tính toán hay quá rồi, để lại một cái quân doanh trống không cho người thay thế, chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì, đến lúc đó ông quay lại nắm quyền, chỉ cần kéo đồ từ nhà ta ra, quân doanh của ông lại đầy ắp. Ta hỏi ông, đám quan viên các ông đều vô sỉ như vậy à?”
Hồng Thừa Trù thấy làm Vân Chiêu bực tức là khoái trá lắm:” Lợn rừng, nếu ngươi thương bách tính Đại Minh thì thương cho tới cùng đi, trong quân khổ lắm, ngươi chưa biết hết đâu, coi như ngươi cứu tế vậy.”
“ Được rồi, ta biết ngươi bận lắm, đi đi, lần sau tới thăm đừng đi tay không, sao thăm người bệnh lại không mang theo ít đồ bổ dưỡng, để người bệnh phải nhắc, thế là ngươi không phải rồi.”
Vân Chiêu trừng mắt lên: “ Tần vương vừa tặng ta hai mỹ nhân đặc sắc của Tần vương phủ đấy, ta không dám mang về nhà, hay là ta tặng ông nhé, đối xử với các nàng cho tốt, đều là người khổ mệnh.”
“ Ta vừa mới bị thương, ngươi lại tặng mỹ nhân, đây là tặng quà hay là đòi mạng? Tiền tài thì Hồng mỗ không từ chối, mỹ nữ thì thôi đi, dù sao vừa rồi nói với ngươi nhớ thê tử, nếu ngươi không định tặng thật, ta cũng không định nhận.” Hồng Thừa Trù xua tay đuổi khách, nói chuyện nãy giờ mệt rồi:
Vân Chiêu đi ra tới cửa, quay đầu nhìn Hồng Thừa Trù băng bó toàn thân nằm trên giường:” Lão Hồng, chúng ta đều phải bảo trọng nhé!”
Hồng Thừa Trù thở dài một tiếng, khép mắt lại.
Thời buổi này, ai nói trước được điều gì cơ chứ, cắn răng nỗ lực thôi, xem ông trời cho tới đây.
Vân Chiêu rời nhà Hồng Thừa Trù ở thành Tây An, con đường này người qua kẻ lại rất phồn hoa, thêm vào không ngừng có thương gia dùng giọng Quan Trung mời khách như chửi người, làm phố xá càng thêm náo nhiệt, khiến cho xe ngựa của Vân Chiêu phải đi đi dừng dừng hết một tuần hương mới thoát.
Chợt nhớ tới con đường thương nghiệp mà năm xưa y và Hồng Thừa Trù chuyên môn lập nên để buôn bán với người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng, người Hồi Hồi.
Mỗi khi tới tháng 5, nơi này bị người bốn phương bao vây kín mít, không chỉ có lượng lớn thương cổ tới làm ăn, còn có các thanh lâu tới lập sân khấu, mỹ nữ mặc cung trang ở đó đánh đàn, khiêu vũ, ngâm thơ ca hát.
Làm người ta hoảng hốt như quay về Đại Đường thịnh thế.
Vân Chiêu ngồi trong xe ngựa nhìn cảnh tượng bên ngoài, lúc thì hoan hỉ, lúc lại bi thương, y từng ở trước tháp Đại Nhạn, nghe khúc Song Diện Yến Luân, xem mỹ nhân mặc đồ cổ trang nhảy điệu Lệ Nhân Hành.
Người xem nghìn nghịt, tiếng vỗ tay như sấm rền, mỹ nhân kiêu ngạo ... Còn hiện giờ tháp Đại Nhạn xám xịt, không có ánh đèn màu sắc, không có tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ có tăng nhân ăn mặc như ăn mày, đôi mắt mờ đục đứng đó, hi vọng có hương khách thành kính bố thí cho ít tiền lương.
Vân chiêu ném ít bạc vụn vào bát của lão tăng, bạc nảy trong bát nghe leng keng như gõ chuông hết sức vui tai.
Cứ tưởng rằng lão tăng trông bộ dạng rất giống đã tu hành đắc đạo này chỉ hời hợt niệm một câu Phật hiệu sau đó tiếp tục đứng đấy nhìn chúng sinh, Vân Chiêu sẽ thành kính chắp tay một cái, ai dè ông ta tích tắc sáng mắt, vồ lấy bạc vụn nhanh như chớp cất đi, sau đó lại để cái bát trống trước mặt.
Có lẽ thời khắc này ông ta cảm tạ Phật tổ, còn về phần Vân Chiêu, chẳng qua chỉ là một thằng ngốc lắm tiền được Phật tổ phái tới bố thí cho mình.
Chẳng thèm để ý tới ông ta nữa, lúc này ngồi cùng xe với Vân Chiêu có hai tiểu cô nương gầy gò, chỉ mười ba mười bốn thôi, trong đó có một tiểu cô nương có đôi mắt tròn đáng yêu, y hỏi: “ Các ngươi biết nhảy Lệ nhân hành không?”
Hai tiểu cô nương nghi hoặc lắc đầu.
“ Có biết ca khúc Song diện yến tuân không?”
Hai tiểu cô nương chớp đôi mắt vô tri, có chút sợ hãi.
“ Bọn tỳ nữ chỉ biết hát ít khúc thủy ma, cũng biết hát tân khúc Mẫu Đơn đình, khi đệ tử đích truyền của Thang đại gia tới Tây An, tỳ nữ có xem qua, cho nên học trộm một ít.” Sợ rằng nếu chủ nhân mới của mình còn hỏi tới thứ mà mình lại nói không biết, tiểu cô nương vội vàng kể ra một số thứ mình biết, nếu không có lẽ vận mệnh đáng sợ sẽ đợi chúng:
“ Chúng ta tới huyện Lam Điền. “ Vì vỗ về hai tiểu cô nương bất an, Vân Chiêu nói ra mục đích chuyến đi này:
“ Huyện Lam Điền ạ?”
“ Đúng thế, ta là huyện lệnh.”
“ Tiểu nữ biết múa, múa kiểu gì cũng biết, chỉ cần nhìn một lần là học được. “ Tiểu cô nương nãy giờ im lặng có vẻ chậm chạp, mặt trắng bệch rốt cuộc cũng lên tiếng: “ Ngài có thể bán bọn tỳ nữ tới thanh lâu, bán được không ít tiền đấy.”
Vân Chiêu thương hại: “ Kỳ thực các ngươi có thể dựa vào dệt vải để sống mà.”
“ Tỳ nữ không dệt vãi, chỉ thích múa thôi, nếu được múa thì ở đâu cũng được.”
Vân Chiêu thích người có mộng tưởng, vì chỉ có mộng tưởng thì con người mới thực sự giống con người, cho dù là địa vị người đó có thấp bé tới mấy, có mộng tưởng sẽ làm cả người phát sáng.
Nhìn dáng vẻ quật cường của tiểu cô nương, Vân Chiêu thấy mình cách ngày nghe Song diện yến tuân và múa Lệ nhân hành không còn xa nữa.
Đó là sức hút của hi vọng, nó có thể lan truyền.
Vừa về tới nhà thì hai tiểu cô nương bị mẹ tịch thu, Vân Chiêu chẳng có được cái gì hết.
Trước kia mẹ thích thu gom tiền tài, giờ mẹ thích thu gom người, nhất là nữ hai tử.
Mẹ có suy nghĩ của mẹ, chẳng qua Vân Chiêu không hiểu thôi.
….