Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 279 - Q2 - Chương 085: Hai Con Chim Cút Béo Múp. (2)

Q2 - Chương 085: Hai con chim cút béo múp. (2)

Không ngờ chưởng quầy già nghe Lý Định Quốc hỏi thế, vung tay bợp cho một cái:” Không nghe rõ à, kiếm được tiền thì mang về báo hiếu cha mẹ, tích góp cưới tức phụ, sắm sửa sản nghiệp mới được, đừng có mà nghĩ tới đám hồ ly tinh.”

Trương Quốc Trương nhìn cơ mặt Lý Định Quốc đang co giật vì cố nén giận thì cười ngoạc miệng nói:” Đợi khi nào có tiền rồi, nhất định phải đi xem cho biết.”

Chưởng quầy giờ giơ ngón cái lên:” Thế mới đúng, có tiền hẵng làm việc của người có tiền, không có tiền thì phải kiếm tiền, kiếm nhiều tiền rồi thì đến lúc mở rộng tầm mắt.”

Trong tiếng cười của mọi người, Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng căm cúi ăn món ngon hiếm có, những mạch khách khác dò hỏi chưởng quầy nhà nào cần lao lực.

Không bao lâu sau chưởng quầy nhiệt tình an bài chu đáo cho những mạch khách đó, hỏi Lý Định Quốc, Trương Quốc Trượng đang xoa bụng:” No rồi chứ?”

4 đồng mỳ, 2 đồng canh, thế mà ăn một bữa no nứt bụng, Lý Định Quốc vỗ vỗ bụng:” No lắm.”

“ Thế thì tốt, khách sạn Liên Thăng trong thành Tây An đặt lão hán một xe hạnh, quán nhiều khách, hỏa kế không đi được, các ngươi đi theo lão hán một chuyến nhé? Một ngày rưỡi, trả 200 đồng.”

Trương Quốc Phượng sung sướng nhảy cẫng lên, Lý Định Quốc thì mặt mày âm u, trước giờ hắn luôn tránh vào thành, ở nơi đó nếu người ta đóng cửa lại thì hắn thành con chuột mắc kẹt.

“ Tốt quá, tốt quá, hạnh ở đâu, chúng ta đi ngay thôi.”

Chưởng quầy già cười ha hả chỉ sọt trúc dưới mái hiên, gọi hỏa kế dắt xe lừa ra.

Trương Quốc Phượng chạy ngay tới cao hứng bên từng sọt hạnh lên xe lừa, còn ăn vụng của người ta một quả hạnh, chưởng quầy già cười mắng, không để ý.

Lý Định Quốc bê sọt hạnh cuối cùng lên xe, theo thói quen đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ thấy người qua lại tấp nập, trong đó có không ít tiểu thương phiến một mình đẩy xe hàng, không có gì khác lạ, mời chưởng quầy già lên càng xe, hắn và Trương Quốc Phượng một trái một phải, đi về phía thành Tây An.

“ Lão nhân gia, nơi này không phải huyện Lam Điền sao ai ai cũng tự xưng mình là người Lam Điền?” Tới khi đi một lúc hết thảy bình thường, Lý Định Quốc mới hỏi:

“ Khà khà, trước kia bọn ta đều tự xưng mình là người Tây An, nhưng bốn năm trước, mọi người đều tự xưng là người Lam Điền.”

“ Vì sao?”

Chưởng quầy già vuốt râu:” Còn vì sao được nữa, vì muốn có cuộc sống an ổn thôi, trước kia nơi này là huyện Trường An, nhưng làm người huyện Trường An ăn không no, thi thoảng còn bị tặc khấu tới cướp, thế là mọi người bảo nhau đào bia địa giới huyện Lam Điền cắm ở nhà mình.”

“ Sau đó nữa có quan sai huyện Lam Điền tới đo đất, rồi có thủy quan dẫn người tới chỉ dẫn bách tính tu sửa thủy lợi, xây hồ nước, khơi thông lại kênh rạch, thăm dò giếng nước, lại còn có nông quan dạy mọi người trồng lương thực mới ở đất hoang.”

“ Làm xong những chuyện này, huyện tôn gọi đại hộ tới thương lượng giảm tô, chẳng biết vì sao những đại hộ kia đều sẵn sàng giảm tô xuống còn ba thành, vì thế người làm ruộng càng thêm tích cực. Mỗi năm thu hoạch, nhà nào sản lượng tốt, báo lên trên tham gia bình xét, sẽ được chọn làm Trạng Nguyên, Thám Hoa, Bảng Nhãn, tên được viết trên bảng công báo của huyện nha suốt một năm vẻ vang lắm.”

“ Vài năm trôi đi, mọi người quen nhận mình là người Lam Điền, thuế má cũng nộp tới huyện nha Lam Điền.”

“ Có ai bị cưỡng ép không?” Lý Định Quốc tựa như đang quan sát xung quanh, thuận miệng hỏi một câu:” Ý cháu các đại hộ có bị ép giảm tô không?”

“ Cái này à, ừ, thì chắc là cũng có, chỉ là không thấy ai kêu ca gì cả ...”

Suốt dọc đường đi, Lý Định Quốc và chưởng quầy già trò chuyện rất vui, Trương Quốc Trụ thi thoảng ăn vụng hạnh vàng ruộm trên xe.

Đi được ba canh giờ thì thấy tường thành Tây An trước mắt, quan đạo hết sức tấp nập, không có chuyện hắn dự liệu xảy ra.

Đi qua cổng thành, đủ thứ âm thanh huyên náo làm người ta ù tai, Trương Quốc Trượng rất vô tâm mắt nhìn bốn phía, như đứa bé hiếu kỳ, còn Lý Định Quốc thì toàn thân căng thẳng, không rời chưởng quầy già một bước.

Nhìn chưởng quầy già nộp thuế cho thuế lại trọc đầu bộ dạng hung ác đang lim dim ngủ, ba người đi trên con đường lát đá lớn cắt ngang thành.

Trương Quốc Phượng lúc này thấy hai mắt của mình không đủ dùng nữa rồi, đồng thời hắn có cảm giác rất không chân thật, hắn muốn hỏi ăn mày đâu rồi, người bán con bán thân đâu rồi, những người lam lũ mà hắn quen thấy đâu rồi? Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người có tiền như thế?

Chưởng quầy già thân mật bợp gáy Trương Quốc Trường:” Đừng nhìn loạn nữa, mau tới Phiên Tử Nhai, còn lề mề nữa hạnh của lão hán bị ngươi ăn hết mất.”

Lý Định Quốc rời ánh mắt khỏi đoàn lạc đà người Mông Cổ, có cô nương Mông Cổ vừa cười với hắn, hỏi:” Phiên Tử Nhai ở đâu?”

Chưởng quầy già chỉ cổ lâu cao cao phía xa:” Ở đó, nơi này là cổng thành, không được dừng lại lâu, cản trở giao thông sẽ bị phạt tiền đấy.” Nói rồi đi trước dẫn đường.

Càng đi thi người càng đông, liên tục phải la lớn xin nhường đường, giọng nam giọng bắc đủ cả, mãi mới tới được Phiên Tử Nhai, chưởng quầy già lau mồ hôi trán: “ Thấy không, nếu không có đám trai tráng các cậu, một mình lão hán chẳng thể mang hàng tới đây.”

Lý Định Quốc cười không nói, tay vẫn đặt lên bọc hành lý dài không rời.

Trương Quốc Phượng thấy thế ngẩn ra, sau đó cũng không cười nữa, kéo bọc hành lý từ lưng lên vai, ăn ý giữ khoảng cách ba bước với Lý Định Quốc.

Xe lừa đi tới khách sạn người ra người vào liên tục, Lý Định Quốc nhìn tên khách sạn, đúng là tấm biển viết hai chữ Liên Thăng, cao tới ba tầng, phía trước có lán cỏ lớn đặt máng nước cho lừa ngựa, bên phải là sân rộng để đỗ xe.

Chưởng quầy già vừa tới, một hỏa kế vắt cái khăn trên vai niềm nở chạy tới: “ Hồng chưởng quầy, sao giờ mới đưa hạnh tới chứ, ông làm ăn chả ra sao cả.”

“ Tiểu Thất ca đừng trách, lão hán cũng không ngờ hôm nay trong thành lại đông người như thế, chẳng lẽ có chuyện náo nhiệt gì để xem à?”

“ Mười một thanh quan nhân của Minh Nguyệt lâu hôm nay xuất các, nghe nói ai nấy đều là giai nhân tuyệt sắc, cho nên người có chút tiền thôn xóm xung quanh đều kéo tới, cho dù không có được mỹ nhân, nhìn thấy thôi cũng tốt. “ Hỏa kế cười hì hì:

Chưởng quầy già chỉ Lý Định Quốc, Trương Quốc Trung: “ Không được tới, nơi đó là ổ yêu tinh.”

Lý Định Quốc rút kinh nghiệm rồi, ngoan ngoãn gật đầu: “ Hai huynh đệ tiểu tử đều là người nghèo khổ, đâu ra tiền đi xem mỹ nhân.”

Hỏa kế thì không khách khí gì mắng: “ Thôi đừng lải nhải nữa, mau đưa hàng vào hậu viện, chuyển hàng xong thì nhận tiền.”

Nói xong hỏa kế tự vác một sọt hạnh đi trước dẫn đường, Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng nhìn nhau ra hiệu, lúc này chưởng quầy già đã vào đại sảnh khách sạn gọi trà uống, cắn răng vác sọt hạnh đi theo hỏa kế vào hậu viện.

Hậu viên rất sạch, trừ hỏa kế làu bàu nói hạnh mang tới thiếu nửa sọt thì chẳng có gì xảy ra.

Thuận lợi rỡ hàng, ra quầy nhận tiền của lão chưởng quầy sau đó vẫy tay cáo biệt.

Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng đứng giữa đường nhìn dòng người qua lại, cảnh giác như hai con chim cút béo sắp bị chim ưng bắt mất.

Đáng tiếc, trừ vài người bực bội quát hai tên ngốc chắn đường, chẳng ai thèm để ý tới họ, giữa biển người mênh mông, cảm giác bản thân nhỏ bé chưa từng có, Lý Định Quốc hụt hẫng chỉ muốn ngửa cổ hét thật lớn.

Bình Luận (0)
Comment