Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 280 - Q2 - Chương 086: Kiếp Nạn Của Minh Nguyệt Lâu. (1)

Q2 - Chương 086: Kiếp nạn của Minh Nguyệt lâu. (1)

"Ào"

Tựa hồ có một tấm lưới lớn từ trên trời chụp xuống.

Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng không ngẩng đầu nhìn vẫn chú ý xung quanh, chỉ trong tích tắc cả hai có phản ứng, Lý Định Quốc dẫm mạnh, một cái sào trúng bị hắn dẫm bay lên, người lướt tới phía trước hai bước, Trương Quốc Phượng theo sát.

Sào trúc không che hết được lưới lớn, ập tới đổ ụp lên mặt hai người, té ra chẳng phải tấm lưới nào hết mà là một chậu nước, người đi đường bị vạ lây ai nấy né tránh chỉ tay lên đầu chửi bới om xòm.

Lập tức có giọng lớn hơn từ trên truyền xuống:” Chính hai thằng lưu manh đó nhìn trộm lão nương tắm.”

Lý Định Quốc dù nước nhỏ tong tong trên mặt vẫn không nhúc nhích, mắt như sói quét quanh, không thấy ai đáng nghi mới ngẩng đầu lên nhìn, Trương Quốc Phượng đã giơ bọc hành trang đứng trước hắn, vẫn cảnh giác nhìn bốn phía, ý đồ tìm ra người có định gây bất lợi cho huynh đệ mình.

Đây là thói quen nhiều năm trên chiến trường, bọn họ chính vào nhờ tương trợ nhau, bảo vệ nhau, che chắn nhau mới sống tới bây giờ.

Một phụ nhân phốp pháp tráng kiện như trâu đứng ở lầu gác tầng hai, chẳng chút sợ hãi chửi nhau với người chửi mình, cho dù là Lý Định Quốc sống trong ổ tặc khấu từ nhỏ cũng lần đầu tiên từ miệng phụ nhân này mới biết, thì ra câu chửi của người Quan phong phú như thế.

Nhìn đống thịt mỡ rung chuyển theo tạo thành từng lớp theo hành động của phụ nhân, lần đầu tiên Lý Định Quốc thấy mình bị sỉ nhục.

Hắn không phải chưa từng nhìn trộm phụ nhân tắm rửa, nhưng mà loại phụ nhân thế này tắm rửa, cho dù vào độ tuổi ngây ngô nhất, hắn cũng chẳng muốn nhìn, vậy mà phụ nhân chết tiệt này vu khống hắn.

“ Vẫn nhìn à?”

Phụ nhân thấy Lý Định Quốc vẫn còn nhìn mình thì càng phẫn nộ, nhấc cái hũ ngói ném xuống.

Lý Định Quốc nhanh tay bắt được, rồi dùng sức ném lên, cái hũ đập trúng mặt phụ nhân vỡ tan tành, phụ nhân chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã uỳnh xuống đất, cảm tưởng làm mặt đất rung một cái.

Trương Quốc Phượng tranh thủ đám đông đang reo hò kéo Lý Định Quốc chạy vào cái ngõ nhỏ, hắn biết bình thường Lý Định quốc ra tay nặng thế nào, cả cái hũ ngói như thế mà đập vào mặt thì chắc là khó sống rồi.

“ Ta không hề mạnh tay.” Lý Định Quốc bực bội giật tay lại, từ lúc gặp chưởng quầy già kia, hắn cứ có cảm giác bị người ta theo dõi, luôn thấy giống như có chuyện lớn nào đó sắp xảy ra, vừa rồi cái cảm giác nguy cơ của hắn càng mạnh.

Chỉ là không ngờ rằng bị dội cho một bồn nước tắm, lúc này hắn thậm chí cảm tưởng chậu nước đó còn có cả mỡ do phụ nhân to béo đó chảy ra làm hắn muốn nôn khan mấy lần.

Thành Tây An ít thiếu nhất là nhà tắm, ngay trên con đường này có một cái, Lý Định Quốc đi vào, bảo hỏa kế giặt thật sạch quần áo họ từ trong ra ngoài, sau đó cắm đầu xuống hồ nước, tắm cho sạch cáu bẩn cùng với sự xúi quẩy trên người.

Một canh giờ sau, sắc trời tối dần, Lý Định Quốc, Trương Quốc Trượng mặc y phục được sấy vẫn còn âm ẩm rời nhà tắm, nhìn bầu trời mù mờ, quyết định kiếm một cái khách sạn nghỉ ngơi, mai tới huyện Lam Điền.

Vừa đi trên đường phố phồn hoa náo nhiệt của Tây An, vừa nghe tiếng tiền đồng va chạm leng keng trong bọc quần áo, Trương Quốc Phượng ngây ngất, bất kể ở trong quân Trương Bỉnh Trung là nhân vật uy phong cỡ nào, dù sao vẫn là người trẻ tuổi, thêm vào thành Tây An nhiều món ăn từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, hai người đi qua một con đường đã ăn tới khen nức nở không ngớt.

Bằng vào trang phục của họ, đi tới khách sạn lớn rõ ràng là không thích hợp, hỏi người qua đường, bọn họ đi quả một con hẻm, tới lữ quán ngủ tạm.

Khi hai người họ bị một đám đại hán mình trần toàn thân xăm trổ hung thần ác sát chặn ở trong hẻm, Lý Định Quốc chỉ muốn cười thật to.

Con mẹ nó, đây mới là cuộc sống mà hắn quen thuộc.

Trương Quốc Phượng nhìn tên cầm đầu mặc áo chén, trước ngực đeo hộ tâm kính, lập tức trở nên hưng phấn, hắn thấy mình mà cướp cái hộ tâm kính đó thì đủ cho hai huynh đệ tới Minh Nguyệt Lâu chơi bời một phen.

Trước đó khi quyết định tách người và hàng đi riêng, trên người huynh đệ bọn họ không có một đồng, có điều không sao hết, chỉ cần người khác có tiền là huynh đệ họ có tiền tiêu.

Nhà chủ thuê bọn họ cắt lúa mạch cả hai phu thê đều là người tốt, làm xong trả đủ tiền công, còn nhiệt tình muốn mai mối cho họ, tốt tới mức làm người ta không đành lòng ra tay.

Vị chưởng quầy già dạy bọn họ cách ăn no, lại còn giới thiệu công việc cho bọn họ giống như hương thân ở quê nhà, tất nhiên cũng không thể cướp.

Giờ trong túi có chưa tới 800 đồng, huynh đệ bọn họ rốt cuộc cũng gặp được đối tượng để ra tay rồi.

Chẳng cần nhiều lời lằng nhằng làm gì cho phiền, cũng chẳng đợi đám vô lại kia buông lời uy hiếp cả hai xông lên như hổ đói.

Cú đấm như sấm sét bổ vào bụng tên cầm đầu, bụng hắn lõm vào tới nửa xích, nhưng thằng cha này to béo, không bị đánh bay, thậm chí vẫn đứng hiên ngang, nhưng há miệng ọe một cái phun hết thứ ăn được trong ngày ra, những thứ đó bay cao hai tấc, những thứ đó cuối cùng rơi trở lại đúng mặt hắn rồi tên cầm đầu nhũn người gã ra đất.

Trương Quốc Phượng không tranh thủ đánh tên khác mà lách qua đám đông, chạy ra sau lưng chúng, thế là từ bọn chúng chặn đường biến thành bị hai huynh đệ bao vây.

Sau một hồi bốp chát ối á liên hồi kỳ trận, cái ngõ nho nhỏ liền yên tĩnh trở lại.

Trương Quốc Phượng như con chim sâu chăm chỉ lấy từ giày, tóc, trong đũng quần đám lưu manh ra một đống bạc vụn.

Lý Định Quốc thì dẫm chân lên cổ tên lưu manh tương đối lành lặn mà hắn cố tình để dành:” Ai phái các ngươi tới?”

Tên lưu manh run bần bật:” Hùng Tam ạ.”

“ Hùng Tam là ai?”

Tên lưu manh đảo mắt nhìn tên cầm đầu vẫn hôn mê bất tỉnh:” Hùng Tam nói các ngươi đi đường có tiếng tiền đồng kêu leng keng, là hai con chim non ngu ngốc, chuyên môn tới tặng tiền cho ta.”

Lý Định Quốc truy hỏi nhiều lần nhưng không hỏi ra được gì, đá vào đầu hắn một cái, tên lưu manh ngoẹo đầu sang bên bất tỉnh.

Cheng cheng cheng ...

Trương Quốc Phượng bực tức ném cái hộ tâm kính xuống mặt đường:” Mẹ nó chứ, thì ra là làm bằng đồng.”

Đánh người xong toàn thân Lý Định Quốc rất khoan khoái, gương mặt tươi tỉnh hơn hẳn, hoạt động cái cổ, cẩn thận thò đầu ra khỏi ngõ, lúc này trời tối hẳn, đoạn đường trước mắt tối om, chỉ còn một cái nhà vẫn có ánh đèn hắt ra, nghe âm thanh quen thuộc, hắn sáng mắt, trong túi đang rủng rinh tiền, tất nhiên là gọi Trương Quốc Trượng:” Bên kia có cái đổ trường, qua kiếm ít tền đã.”

Trương Quốc Trượng cẩn thận nói nhỏ:” Đừng gây chú ý quá, đang ở trong thành.”

“ Rụt rụt rè dè đâu phải phong cách của huynh đệ chúng ta, đi nào, kiếm tiền trước rồi tìm giai nhân Quan Trung sau.”

Lý Định Quốc lúc này như đánh thức hào khí trong lòng, khoác vai Trương Quốc Phượng đi tới đổ trường:

Đây là cái đổ trường nhỏ, chỉ có một gian, bốn năm người đang chơi, gần hai chục người vây quanh hò reo tưng bừng, nhìn cách ăn mặc phần đông không phải người có tiền, trên xới bạc chỉ lác đác vài đĩnh bạc, còn lại đa phần là bạc vụn nhỏ như hạt đỗ.

Lạ nước lạ cái xong Lý Định Quốc chẳng sợ, sải bước tới cái bàn trung gian, nói với hán tử gày còm dán cái dược cao trên trán, trông hết sức hèn mọn:” Chia bài đi.”

Hán tử đang xếp bài cửu nhìn thanh y thiếu niên đối diện:” Công tử đợi tiểu nhân đuổi đám khổ lực này đi rồi chúng ta tiếp tục nhé.”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment