Thanh y thiếu niên tuổi chừng 15. 16 vóc dáng tầm thước, không cao nhưng đậm người rắn chắc, gương mặt trắng trẻo thanh tú, phe phẩy quạt gấp thần thái tựa như không hề để ý đến hết thảy mọi sự trên đời, đôi mắt thâm thúy linh động, rất có sức hút, hào sảng nói:” Có câu đánh ít vui vẻ đánh nhiều làm giàu, chỉ cần vị huynh đệ này có vốn chơi, chúng ta không ngại họ hắn cơ hội phát tài.”
Lý Định Quốc sau khi xác định vị trí cửa ra vào rồi mới ngồi xuống bên bàn bạc, liếc thanh y thiếu niên, khen:” Ngươi không tệ.”
Thanh y thiếu niên dương dương đắc ý:” Ai cũng nói thế, có điều ngươi cũng nên ước lượng vốn liếng của mình, tránh lát nữa túng bấn.”
Trương Quốc Phượng rào một cái đổ ra đống bạc vụn, tiền đồng, bốc đủ thứ mùi khó ngửi.
Thanh y thiếu niên không chịu nổi cái mùi này, lấy khăn tay che mũi:” Ngươi móc tiền ở đâu ra thế?”
Trương Quốc Phượng cười hô hố:” Lấy từ đũng quần ra đấy.”
Thanh y thiếu niên tránh xa hơn một chút, cầm quạt chọc vai tên hán tử hèn mọn:” Bắt đầu đi, ta làm nhà cái.”
Hán tử đẩy xúc xắc tới trước mặt Lý Định Quốc: “ Nếu công tử không kỵ húy để ngươi tham gia phát tài, vậy kiểm tra xúc sắc trước đi, khỏi nói đồ trường Kim Câu bọn ta gian lận.”
Lý Định Quốc cầm xúc sắc lên lắc mấy cái rồi trả lại: “ Bất kể là đổ trì hay đổ thủy ngân, ta đều không quan tâm, dù sao thì ta cũng sẽ thắng thôi.”
Thanh y thiếu niên giơ ngón cái: “ Hảo hán.”
Lý Định Quốc bóp tay răng rắc: “ Mau mau, để lát nữa gia gia còn đi Minh Nguyệt lâu.”
Thanh y thiếu niên nghe vậy cười lớn, vỗ bàn hưng phấn nói: “ Ý định giống ta lắm, ta cũng định thắng bạc nơi này sau đó đi Minh Nguyệt lâu ngắm mỹ nhân, huynh đệ, nếu thế thì ta không thể làm nhà cái được nữa rồi.”
Hán tử hèn mọn lom khom người rụt đầu rụt cổ cười như dê kêu, điệu cười mỗi khi hắn gặp được dê béo: “ Hai vị công tử nếu đã ăn chắc đổ phường nho nhỏ của tiểu nhân để mua ngựa gày Dương Châu, vậy thì được, tiểu nhân làm cái.”
Nói rồi ném xúc sắc ra.
Kỳ thực nếu hắn biết thanh y thiếu niên là ai thì lúc này chắc chắn lúc này không cười nổi rồi.
Vì y chính là con bá vương long ở mảnh đất này … Vân Chiêu.
Vân Chiêu lúc này như con bạc bình thường, hai mắt nhìn chằm chằm vào xúc sắc xoay tròn từ từ dừng lại, ném bài trong tay ra, thở dài:” Không ra địa vương, ra thành địa giang tinh con bà nó.”
Lý Định Quốc lật bài mình liếc một cái:” Sáu với bảy ăn cứt chó, bài của ta còn kém hai ngươi.”
Chủ đổ trường lật bài lên cười rộ:” Một đôi bản đắng, ăn cả trên lẫn dưới.” Nói xong dùng một cái que dài kéo hết bạc vụn của Vân Chiêu và Lý Định Quốc về phía mình.
Lý Định Quốc hậm hực nói:” Lại nào.”
Vân Chiêu cũng có vẻ hăng máu:” Thua tiền chứ không thua khí thế, tiếp đi.”
Nhà cái nhìn hai người trẻ tuổi không chịu thua, mặt cười vô cùng sán lạn, thấy không cần dùng thủ đoạn nào dụ hai thằng ngốc này, với loại chim non vừa hăng máu vừa ngốc như thế, cứ đánh liền một hơi vét sạch tiền của chúng là tốt nhất.
Vân Chiêu lật bài mình liếc qua, tức thì mừng rỡ:” Gia gia có đôi búa, xem có chém chết ngươi không?”
Lý Định Quốc ung dung lật bài, cười đắc thắng:” Một đôi mai hoa.”
Nhà cái đủng đỉnh lật bài lên, mắt híp lại thành khe:” Ngại quá, lại ăn cả trên lẫn dưới.”
Vân Chiêu nhìn nhà cái lần nữa dùng cái càn rải vét hết bạc của mình, sắc mặt rất bất thiện, Lý Định Quốc cũng bị người ta lấy mất chút bạc cuối cùng, vẻ không vui càng rõ.
Khi Lý Định Quốc định phát tác thì thanh y thiếu niên ngồi ở phía đối diện đã cầm cái ghế dưới mông ném thẳng vào mặt nhà cái, động tác cực kỳ dứt khoát thô bạo.
Đám người giống kiểu gia đinh đứng sau lưng y không cần thiếu gia sai bảo đã la hét xông vào đánh hỏa kế đổ trường.
Đổ trường tức thì hỗn loạn, bàn ghế bay vèo vèo, Lý Định Quốc đấm vỡ tan cái ghế bay tới, chỉ nhà cái đang bị Trương Quốc Trụ ấn xuống đất đấm túi bụi:” Hắn gian lận.”
Vân Chiêu tung cước vào bụng tên hỏa kế, mặt đỏ bừng bừng:” Chứ còn gì nữa, lão tử có đôi búa mà hắn dám lớn hơn, không ăn gian làm sao được? “
Lý Định Quốc đá một tên chạy tới chỗ Vân Chiêu rống lên:” Ta có mai hoa còn to còn to hơn ngươi.”
“ Được, được, con người ta không thèm ăn quịt.” Vân Chiêu cầm cái que gạt đống tiền của nhà cái làm hai đống, sau đó chia cho bên đống kia thêm một chút:” Vậy là sòng phẳng nhé ... Nhưng mà chưa đủ tới Minh Nguyệt lâu rồi.”
Lý Định Quốc đánh còn chưa đã:” Hay là chúng ta chơi tiếp đi.”
- Hay lắm, nhưng mà lần này không để hắn ăn gian nữa.
Hai người thương lượng xong liền lớn tiếng quát tháo đám đông đánh nhau, lát sau ẩu đả dừng lại, đổ trường tan hoang, Trương Quốc Trượng kéo tên chủ đổ trường sắp bị hắn đánh cho nhừ xương ấn lên ghế:” Chơi tiếp đi, đừng có mà gian lận đấy.”
Chủ đổ trường giờ không khác gì con búp bê vải bị chó nhai, mồm vẫn rỉ máu thều thào:” Hai vị làm thế là ăn cướp.”
Vân Chiêu xoạch một cái xòe quạt ra, trông thì tiêu sái lắm, nhưng chân y lại dẫm lên bàn, giọng điệu thổ phỉ mười phần:” Trước kia nhà ta vốn làm ăn không vốn thật đấy, nhưng bây giờ ta không cướp, chỉ đánh bạc, mau ném súc sắc đi, ta còn kiếm tiền dẫn vị huynh đệ này đi Minh Nguyệt lâu.”
Chủ đổ trường kêu thảm:” Dù công tử có bán cái đổ trường của tiểu nhân đi cũng không đủ mua một con ngựa gầy Dương Châu đâu.”
Vân Chiêu bảo với Vân Giáp bên cạnh:” Lục soát xem có gom được đủ bạc không?”
Không bao lâu sau, trước mặt Vân Chiêu và Lý Định Quốc là đống bạc vụn, Vân Chiêu thở dài ném hai quả vàng trong ống tay áo lên đó:” Có trăm lượng, đúng là không đủ.”
Lý Định Quốc rũ hết bạc trong ống tay áo ra, cũng thở dài theo.
Trương Quốc Phượng ném tên chủ đổ trường sang bên, gom đống hỏa kế lại một chỗ, đám gia đinh của Vân Chiêu cũng đã đóng cửa đổ trường cho thiếu gia nói chuyện.
“ Huynh đệ ngươi ở núi nào thế, hiện giờ tới Tây An không đúng lúc đâu.” Vân Chiêu nhận lấy chén trà do gia đinh đưa cho ngồi vắt chân trên ghế hỏi:
Lý Định Quốc thuận miệng nói:” Hắc Phong Sơn Duyên Biên.”
Vân Chiêu khinh bỉ:” Duyên Biên làm gì còn ai sống cho các ngươi cướp.”
Lý Định Quốc bực tức:” Thế nên mới tới Tây An xem xem còn đường sống không, nhà ngươi là hảo hán núi nào?”
Vân Chiêu bi thương lắc đầu:” Quan Trung bọn ta xuất hiện một con lợn rừng, ngươi biết chứ?”
“ Vân Chiêu!”
“ Chính là y, sau khi nhà y lớn mạnh, Quan Trung ta không còn sơn trại nào nữa, nhà ta trước kia sống vui vẻ trên Tiểu Bình Sơn, y ra một mệnh lệnh, bọn ta đành xuống núi làm ruộng.”
“ Không nghe thì sao?
Lý Định Quốc lạnh nhạt nói:”
Vân Chiêu hai tay chống bàn ghé người tới:” Nhà y chiếm cứ Thang Cốc, ngươi biết không? Cốc khẩu Tần Lĩnh mặt hướng về Quan Trung đều thành nhà riêng của y rồi. Ai không nghe sẽ bị y ném vào suối nước nóng ở Thang Cốc, ngâm bảy ngày, bảy ngày sau toàn bộ thịt sẽ bị ngâm nát rời khỏi xương, chỉ để lại khung xương hoàn chỉnh.”
Lý Định Quốc gằn giọng:” Ta biết mà, làm sao y có thể là kẻ tử tế như lời bách tính nói được, xem ra đó mới là bộ mặt thật của Vân Chiêu.”
“ Thì vốn là thế mà, nhà y là cái ổ cường đạo, đáng hận đáng hận, giờ nói ra không ai tin. “ Vân Chiêu đau khổ vỗ đùi một hồi, hỏi: “ Huynh đài tới Tây An làm ăn, vậy có đường nào không?”
Lý Định Quốc làm ra vẻ đề phòng, không đáp mà hỏi ngược lại: “ Vậy huynh đài có cửa nào không?”
Vân Chiêu liếc mắt nhìn người đổ trường đã bị gia đinh của mình nhốt ở gian khác, thì thầm: “ Minh Nguyệt lâu.”