Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 329 - Q2 - Chương 135: Thay Đổi Luôn Diễn Ra Một Cách Âm Thầm. (2)

Q2 - Chương 135: Thay đổi luôn diễn ra một cách âm thầm. (2)

Hậu hoa viên của Vân thị bây giờ rất đẹp, góc tây bắc có cái ao nước, cuối ao chỗ dựa sát tường có hòn giả sơn lớn trên giả sơn là mái đình năm cột hai tầng, dựa theo thế núi mà xây, chảy vào con suối nhỏ quanh co uốn khúc, có hai chiếc cầu nhỏ bắc qua đó để nối liền tiểu lầu với hậu trạch và khu đất trống trước kia trồng rất nhiều hoa màu, nay đa phần chuyển thành vườn hoa.

Vân Nương nhìn hậu hoa viên mình tốn công sức cải tạo lại nhưng giờ không có tâm cảnh như trước, thở dài:” Trước kia luôn có lão nhân trong trang tới tim mẹ nói chuyện, đánh bài, bây giờ nhìn thấy mẹ, đầu gối của họ cứ chực quỳ xuống. Mẹ không thích như thế. Bất kể mẹ tỏ ra hiền hòa ra sao, họ vẫn tỏ ra sợ hãi, chỉ biết lấy lòng mẹ, giả tới mức làm người ta tức giận.”

Vân Chiêu khẽ bóp tay mẹ, chuyện này sẽ càng ngày càng nhiều, mẹ phải dần dần thích ứng thôi, y cũng khác gì đâu, vì Vân thị bây giờ không còn là thổ hào thôn quê nữa rồi, càng không phải là đám thổ phỉ nhỏ của huyện Lam Điền:” Sau này mẹ muốn thấy nụ cười thật sự, con sẽ cười cho mẹ xem.”

Vân Nương tát khẽ lên bộ mặt cười toe toét nhăn nhở của Vân Chiêu, cười mắng:” Đừng có mà nhăn nhăn nhở nhở, mau xéo đi, bận việc của con ấy, nhớ bảo Đa Đa sớm trở về, không thì bảo Phùng Anh về, giờ chỉ có hai cái mặt đó là mẹ nhìn không giận thôi, cái mặt con thì ít nhìn là hơn.”

Vân Chiêu vẫn mặt dày ở lại trêu mẹ một lúc tới khi cáu rồi mới cười hì hì chạy mất, từ hậu trạch đi ra quay đầu lại nhìn đại trạch viện nhà mình, cũng thầm buồn bã, nơi này trước kia là khu vườn vui vẻ của y.

Bây giờ trong trang có nhiều người hơn, nhưng lại ít đi sức sống, ngay cả hai con ngan không biết là ai dạy, gặp y cũng biết cúi đầu giang cánh hành lễ.

Cho hai phát đã bay hai con ngan ăn hại, Vân Chiêu sải bước tới thư phòng.

Đã muốn thay đổi cả thế giới, chút thay đổi này có là gì.

Về tới thư phòng, một đám người đang bận rộn, Vân Chiêu lập tức thu lại tâm trang thiếu tích cực, ngồi xuống bàn cầm văn thư đầu tiên Từ Ngũ Tưởng đưa cho lên xem, nói:” Nhanh chóng giao phó 2 vạn lượng bạc cho Trương Bỉnh Trung, không được thiếu lượng nào, giao bạc xong thì lấy giấy nhận tiền do đích thân Trương Bỉnh Trung viết, điểm này rất quan trọng, không được bỏ sót.”

Mệnh lệnh Vân Chiêu đưa ra luôn được chấp hành nhanh chóng, bởi thế không bao lâu sau y gặp một vị khách đặc biệt, người này chủ động tới bái phỏng y.

Vân Chiêu ngồi sau bàn làm việc, Lý Định Quốc ngồi ở đối diện bàn, Từ Quốc Tường và Trương Quốc Phượng đứng bên cạnh.

Tận nửa tuần trà không ai nói gì, ánh mắt giao phong tựa như dài cả thế kỷ.

“ A, Lý huynh!”

“ A, Hoàng huynh!” Lời vừa ra khỏi miệng Vân Chiêu đã lắc đầu, đứng dậy chắp tay với Lý Định Quốc:” Làm quen lại một chút, tại hạ Vân Chiêu, tự chỉ có một chữ Trệ.”

Lý Định Quốc cũng đứng lên chắp tay:” Tại hạ Lý Định Quốc, hiện giờ giá trị 2 vạn lượng bạc, huyện tôn nếu muốn tại hạ đi nuôi lợn thì sẽ đi ngay, không chậm trễ:”

Vân Chiêu mỉm cười chỉ Từ Ngũ Tường: “ Người này giá trị 50 cân kê ...”

“ Huyện tôn, đó là những huynh muội của ti chức, ti chức mua sau một chút, lúc đó giá kê tăng lên rồi, nên chỉ 40 cân kê thôi. “ Từ Ngũ Tường đính chính lại lời Vân Chiêu, sau đó ưỡn ngực lên: “ Mỗ gia hiện giờ giá trị ít nhất 300 lượng hoàng kim, vì ta đả thông bộ phận ngầm của kênh Long Thủ, khiến hơn bốn vạn mẫu đất của Đại Lệ được tươi tiêu, sau khi tính toàn giá chênh lệch được con số này, không phải mỗ nói bừa.”

Lý Định Quốc chắp tay với Từ Ngũ Tường:” Thất kinh, thất kính.”

Vân Chiêu xua tay bảo Lý Định Quốc ngồi xuống:” Lý huynh nay đã nhập tịch vào huyện Lam Điện ta, được chia cho 30 mẫu đất hoang, bên cạnh Phượng Hoàng Sơn, không biết khi nào Lý huynh đi khai khẩn? Nếu như tới khai xuân năm sau mà còn chưa trồng lương thực thì đất sẽ bị thu hồi đấy.”

Lý Định Quốc ngẩn ra một hồi, chỉ mặt mình: “ Ý ngươi nói ta có 30 mẫu đất, lại còn là đất hoang?”

“ Đừng chê ít, dù là ta thì theo tiêu chuẩn cũng chỉ có 100 mẫu đất thôi.”

“ Ngươi nói ngươi bỏ ra 2 vạn lượng bạc ra mua ta về chính là để giúp người trồng trọt 30 mẫu đất à?”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Không phải trồng trọt cho ta, 30 mẫu đất này là của ngươi, ngươi làm ruộng vì mình, đương nhiên thuế cần thu thì vẫn phải thu.”

Lý Định Quốc nghĩ một chút nói: “ Rất mới mẻ.”

“ Có gì mà mới mẻ, phàm là nhân tài từ bên ngoài thu hút tới huyện Lam Điền đều có đãi ngộ như vậy, đây là đãi ngộ căn bản nhất. Số đất đai này chứng minh Lý Định Quốc ngươi là một trong số chủ nhân của mảnh đất này, sống có thể dựa vào ba mươi mảnh đất này kiếm ăn, chết chôn vào mảnh đất màu mỡ đó. Đây gọi là sinh có giờ, chết có đất, là ý nghĩa căn bản nhất của đất đai.”

“ Ba mươi mẫu đất không biết chôn được bao nhiêu người đây ...”

Vân Chiêu không hài lòng, gõ gõ lên bàn: “ Nghĩ cái gì thế, chỉ được chôn thân quyến của ngươi.”

“ Thế thì tốt quá, người vẫn còn sống mà đã tìm được cả đất chôn, đúng là nhìn xa trông rộn. “ Lý Định Quốc ồ một tiếng, chỉ Trương Quốc Phượng ở bên cạnh: “ Hắn có bao nhiêu đất?”

“ Hắn chỉ có 20 mẫu đất, nằm bên cạnh đất của ngươi. “ Từ Ngũ Tưởng nói xen vào:” Một mảnh đất không tệ, do chính ta tự an bài, có một con suối nhỏ từ trên Phượng Hoàng Sơn chảy xuống cắn ngang qua, tưới tiêu dễ dàng, ruộng của các ngươi ở thượng du suối, hướng về phía mặt trời, chỗ đất trên cao có thể trồng hạch đào, hồng, hạt dẻ chỗ sát rừng có thể trồng ít gai, đất trồng lương thực tới 20 mẫu, chuyên môn để lại cho ngươi 5 mẫu làm nhà, đủ xây một cái đại viện.”

Lý Định Quốc quay sang nhìn Trương Quốc Phượng: “ An bài được đấy, ngươi thấy sao?”

Trương Quốc Phượng rất hưng phấn: “ Rất tốt, huynh đệ chúng ta rốt cuộc cũng có đất đai thuộc về mình rồi, giờ ta chỉ muốn đi khai hoang ngay, năm sau sẽ trồng kín hoa màu.”

Lý Định Quốc đứng dậy chắp tay với Vân Chiêu: “ Vậy xin cáo từ, huynh đệ tại hạ tới Phượng Hoàng Sơn làm ruộng đây.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Bây giờ đi cũng được, có điều hai người các ngươi thuộc về quân sĩ bị điều động, trước tiên phải tới quân doanh báo danh, sau đó mới có thể về nhà làm ruộng.”

Lý Định Quốc tựa cười tựa không hỏi: “ Không biết đại doanh ở đâu?”

Từ Ngũ Tường lấy hai thẻ gỗ trên bàn đưa cho Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng: “ Đây là số hiệu của các ngươi ở trong quân, nhất định phải nhớ, lúc nào cũng phải đeo mộc bài này, tới đại doanh Phượng Hoàng Sơn không có tên, chỉ có số hiệu, nếu quên sẽ rất phiền toái đấy.”

“ 7328 và 7329 à? “ Lý Định Quốc lẩm bẩm, cảm giác con số này rất kỳ quái:

“ Có phải là hiện giờ trong quân đội của huyện Lam Điền chỉ có 7329 người không?”

“ Đúng thế, quân huyện Lam Điền chia làm hai bộ phận cũ và mới, các ngươi là tân quân, cũng chính là binh mã bản bộ của huyện Lam Điền.” Từ Ngũ Tường giải thích:

“ Không có quan chức à? “ Lý Định Quốc nghiêng đầu nhìn Vân Chiêu:

“ Trong quân huyện Lam Điền, quan chức phải dựa vào bản lĩnh của mình để lấy, ngươi có thể thống lĩnh 100, ngươi làm bách phu trưởng, ngươi có thể thống lĩnh một doanh, ngươi là thống chế, ngươi cầm một quân thì ngươi là giáo úy, nếu ngươi có thể chỉ huy vạn quân, ngươi là tướng quân. “ Vân Chiêu mỉm cười: “ Định Quốc huynh, chẳng lẽ chút tự tin ấy cũng không có.”

Lý Định Quốc gằn giọng:” Tự tin thì ta có thừa, chỉ sợ một khi ta lên vị trí quá cao thì ngươi lại sinh ra hối hận, nghi kỵ mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment