Nếu luận về tài hoa thì Lý Định Quốc đã thể hiện được rồi, một lần công phá Phượng Tường, hai lần công phá Tương Dương, dù giao cho hắn cả vạn quân mã cũng xứng đáng, nhưng trước khi giao quân đội vào tay hắn, Vân Chiêu muốn thấy được lòng hắn thực sự thuộc về huyện Lam Điền đã, mỉm cười nói: “ Trong quân chỉ có thể chế, chỉ cần Định Quốc huynh có thủ đoạn thì cứ dốc hết sức ra, lên tới mức nào chỉ luận thực lực.”
Lý Định Quốc nhìn sâu vào mắt Vân Chiêu, nhưng thực khó thấy gì trong đôi mắt đen láy sâu hun hút như trời đêm bao la đó: “ Như thế rất tốt, rất công bằng, thôi vậy, đã ăn cơm nước của Vân thị ngươi bao lâu, lại khiến ngươi tiêu tốn hai vạn lượng bạc, nghe ngươi sai bảo cũng là nên làm.”
Vân Chiêu xua tay: “ Hai vạn lượng bạc đó không phải của ta, mà là tiền mồ hôi nước mắt của huyện Lam Điền, là bách tính bỏ tiền ra thuê ngươi tác chiến vì họ, bảo vệ nhà cửa con cái tài sản cho họ, mong rằng ngươi không làm bọn họ thất vọng.”
“ Nói vậy có thể hiểu là người thuê ta là bách tính nơi này, chứ không phải Vân thị ngươi mua đứt ta? “ Lý Định Quốc nghi hoặc chỉ Từ Ngũ Tưởng: “ Giống như bọn họ?”
Từ Ngũ Tưởng thấy hắn chỉ mặt mình thì rất không thoải mái nói:
“ Vân thị không mua ta, là Đại nương tử cùng với huyện tôn thiện tâm cứu ta, ta mang ơn chứ không thuộc sở hữu của ai hết, ta là người tự do, ngươi cũng vậy, vì từ nay trở đi, ngươi là người dân huyện Lam Điền.”
Lý Định Quốc cười lớn: “ Nói như thế lòng ta thoải mái hơn nhiều rồi, còn tưởng ngươi sẽ dùng ta như chiến nô.”
Vân Chiêu chắp tay cáo biệt:” Huyện Lam Điền không có nô lệ, giờ ngươi chiến đấu vì bách tính huyện Lam Điền, sau này là vì bách tính Quan Trung, tiếp đó nữa khả năng vì bách tính Trung Nguyên, cho tới tận khi vì bách tính cả Đại Minh, vì họ chiến đấu cho tới chết.”
“ Thú vị, thú vị, hết sức thú vị ...”
Lý Định Quốc cười dài dẫn Trương Quốc Phượng rời khỏi thư phòng của Vân Chiêu, ngay lập tức về thư viện gói ghém hành trang, ngồi lên xe ngựa đi tới Phượng Hoàng Sơn, nhắm thẳng mục tiêu của mình.
Vân Chiêu tiễn họ đi, đồng thời trong lòng chúc phúc Lý Định Quốc có thể tìm thấy vị trí của mình ở mảnh đất này, đồng thời thành đại thụ chọc trời.
Mỗi người đều có con đường để đi và phải đi của riêng mình, còn về con đường đó dễ hay khó, có thể tới được mộng tưởng của mình hay không thì khó phán đoán.
Vừa vặn Vân Chiêu biết được con đường đi của rất nhiều người có chính xác hay không, cho nên y sẵn sàng chỉ dẫn cho những người mang tiếc nuối lớn, vì như Lý Định Quốc, ví như Hồng Thừa Trù, Lô Tượng Thăng ...
Chỉ là con đường của chính y lại tăm tối, không nhìn thấy chút dấu hiệu nào, cũng chẳng có một ai chỉ dẫn được cho y.
Thành hay không thì trời mới biết.
Trong mấy người đó thì Lô Tượng Thăng là người tính tình ôn hòa nhất, cũng là người phẩm hạnh tốt nhất, nhưng người như vậy khó mà lay động nhất.
Đại thắng bãi Tiêu Diêu chỉ cần ông ta quả quyết do Thiên Hùng quân làm thì công lao cực lớn ấy sẽ tính cho ông ta.
Nhưng mà người này vì thỏa thuận cùng Vân thị nên trong văn thư gửi binh bộ thừa nhận Thiên Hùng quân làm, còn mật thư gửi cho hoàng đế lại đem ngọn nguồn chuyện này nói thật rõ ràng tỉ mỉ.
Sùng Trinh che giấu thay cho ông ta, mà cũng muốn đặt công lao lớn này lên người Lô Tượng Thăng chứ không phải Vân thị danh tiếng đã quá lớn, vì thế trong quan chức của Lô Tượng Thăng có thêm một danh hiệu ... Thái tử thái bảo.
Vân Chiêu thấy cái chức quan này không tốt, vì người được phong quan chức ấy đều có kết cục không tốt lắm.
Lô Tượng Thăng ba lần dâng thư từ chối, lần nào hoàng đế cũng bác lại, cuối cùng ông ta phải im lặng nhận lấy.
Vân Chiêu biết, nếu như không phải vì bảo vệ bí mật của huyện Lam Điền ở thành Quy Hóa, Lô Tượng Thăng sẽ coi chuyện thăng quan tiến chức này là sự sỉ nhục.
Hôm nay huyện Lam Điền lại chặt đầu thị chúng ba người, ba người này đều là tử sĩ, trong đó có hai người do Tả Lương Ngọc phái tới, một thì thà chết không nói ra thân phận, về sau tra tấn liền tự cắn đứt lưỡi, mặc dù được cứu sống, nhưng hắn không biết chữ, nên không hỏi ra được điều gì, đành phải đem chém đầu.
Hành vi ám sát người thân ba nhà Vương Văn Trinh, Dương Tự Xương, Tả Lương Ngọc của Vân Chiêu đã mở ra một tiền lệ rất xấu, từ nay về sau mọi người nếu có xung đột thì đều dùng thủ đoạn ấy. Nhất là nhắm vào Vân Chiêu thì người ta càng không phải kiêng dè gì, cho dù Vân Chiêu giết người là phản kích, cũng chẳng ai lên tiếng bất bình cho y.
Cho nên Vân Chiêu lần nữa tăng cường lực lượng phòng vệ của mình và mẹ, giờ đây y cơ bản không thể một mình đi ra ngoài nữa, thậm chí đi nhà xí cũng có hai người cầm đao gác cửa.
Quyền lực là tôn quý nhưng đồng thời cũng nguy hiểm.
Ngươi hiệu lệnh thiên hạ, người trong thiên hạ phải ngước mắt nhìn ngươi, nhưng không phải ai cũng thích lúc nào ngước mắt lên là thấy có một cái mông ở trên đầu minh, vì thế tất nhiên là sinh ra phản kháng.
Vân Chiêu ngồi lên đầu một đống người, sau này lại còn ý đồ ngồi lên đầu một đóng người nữa, thế là thành vấn đề rất lớn.
Y cho rằng mình có tư cách ngồi lên vị trí đó hơn bất kỳ ai, những người ủng hộ y cũng nghĩ vậy, nhưng hiện thực không như thế, số người ủng hộ y luôn là một nhóm nhỏ, mãi mãi sẽ chỉ là một nhóm nhỏ.
Cho dù có lả Tần Hoàng Hán Vũ thì người ủng hộ cũng chỉ là nhóm nhỏ, đại bộ phận là những người lựa chọn im lặng chấp nhận hiện thực.
Cho nên chỉ cần dùng một nhóm nhỏ để áp chết một nhóm nhỏ khác là có thể thành công củng cố sự thống trị của mình rồi.
Huyện Lam Điền chính là cái nhóm nhỏ của Vân Chiêu, thế nên muốn cái nhóm nhỏ này của mình càng trở nên giàu có, càng trở nên cường hãn.
Vì vậy bia địa giới của huyện Lam Điền cần tiếp tục mở rộng, chỉ là lần này không thể ngang nhiên trắng trợn như thế nữa, vì giờ đây rốt cuộc huyện Lam Điền cũng bị rất nhiều người chú ý rồi.
Có một thái giám mới tới thành Tây An, tên là Phạm Bản Thạch, là người tới thay thế cho Bắc trấn tổng giám Cao Khởi Tiềm, đi cùng với hắn còn có một Cẩm Y Vệ thiên hộ tên là Viên Mẫn.
Nếu chỉ hai người này thì không vấn đề, phiền toái là bọn họ được hộ tống bởi 2 vạn đại quân của Tả Lương Ngọc, đó mới thực sự là điều khiến cả thiên hạ nín thở theo dõi.
Tần vương rất sợ hoạn quan Phạm Bản Thạch, cũng vô cùng tôn kính thiên hộ Viên Mẫn.
Trong bữa tiệc hoan nghênh do Tần vương chủ trì, do Vân Chiêu quan chức nhỏ, cho nên chỉ có thể ngồi bên ngoài đại sảnh, nhưng vị trì này lại có thể nhìn thấy rõ hết động tĩnh trong đại sảnh.
Y một bình một bàn, trên bàn cũng chỉ có đơn giản một bầu rượu, hai món ăn.
Tần vương nâng chén chúc mừng Phạm Bản Thạch thăng chức, toàn bộ khách khứa đồng loạt đứng dậy nâng chén, chỉ có Vân Chiêu là ngồi nguyên tại chỗ, từ xa xa mời Phạm Bản Thạch.
Từ khi tiến vào đại sảnh này, ánh mắt Phạm Bản Thạch vừa một lần rời khỏi Vân Chiêu, thiên hộ Viên Mẫn càng nhìn y với ánh mắt tò mò.
Vân Chiêu chắp tay với hắn một cái, tự rót tự uống, coi như người khác không tồn tại.
“ Ngoài đại sảnh có thiếu niên mắt sáng mày ngài, uy vũ bất phàm, không biết là thiếu niên anh hùng nhà ai?” Phạm Bản Thạch cố y hỏi:
Vân Chiêu mỉm cười nâng chén rượu lên:” Lam Điền Vân Chiêu chính là tại hạ.”
...
Hôm nay dừng ở đây