Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ là hai cao thủ học tiếng Châu Âu trong thư viện, bọn họ không chỉ có thể giao lưu thường ngày thuận lợi với Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc, còn có thể giao lưu cả học vấn với họ, đã đến lúc đem dùng rồi.
Còn về phần chút tiếng Anh của Vân Chiêu thì căn bản không cách nào đối thoại với người Anh.
Nhưng nếu nói tới tiếng Châu Âu ai tinh thông nhất thư viện Ngọc Sơn thì đó là Hàn Tú Phân, chính là một trong Song Hàn vang danh thư viện, cô gái cao lớn có gương to tròn.
Vân Chiêu nhìn khuôn mặt như trăng rằm của Hàn Tú Phân, rất không vui:” Muội ngày càng phóng túng rồi đấy, mặt không rửa, đầu không gội, đây là bộ dạng nên có của cô gái sao? Nếu ở trong thư viện đã rất không nên, vậy mà muội còn chạy từ thư viện tới tận chỗ ta, trên đường không biết bao nhiêu người nhìn thấy rồi”
Hàn Tú Phân vuốt mái tóc dày ra sau, kiếm sợi dây trong thư phòng của Vân Chiêu buộc tạm:” Ai mà rảnh để ý tới cái này.”
“ Nói linh tinh, sao không chứ, sau này muội còn phải gả đi đấy.”
“ Huyện tôn, ngài đừng lừa người ta nữa, tiểu nữ trông như thế này thì ai mà thích, đương nhiên gả cho một nông phu thì vẫn có thể, huyện tôn nghĩ tiểu nữ lại chịu cưới một người mù chữ à?”
Vân Chiêu nhìn kỹ bộ dạng của Hàn Tú Phân, muốn tìm chỗ khen mà không được, chân thành nói:” Linh hồn ưu tú của muội sẽ cứu muội.”
“ Cứu được một nửa thôi.”
“ Tướng mạo là do cha mẹ cấp cho, chúng ta không còn cách nào khác, nên chúng ta phải chú ý vào tu thân, dưỡng tính ... Phải rồi, muội tới chỗ ta không phải để oán trách tướng mạo chứ.”
- Nghe nói huyện tôn đang tìm người đi Châu Âu, tiểu nữ muốn đi xem bệnh Cái Chết Đen mà ngài từng nói.
“ Không được.” Mặt Vân Chiêu biến sắc tức thì:” Cái bệnh đó giết người không phân biệt ai với ai, có biết khi bệnh này hoành hành ở Châu Âu, đã khiến cái đại lục đó chết hơn ba thành không, muội mà dính cái đó là không về được nữa đâu. Muội cứ ở lại nghiên cứu thanh môi tố của muội đi, đó là thứ cứu người, không cần đi nghiên cứu thứ giết người làm gì?”
Hàn Tú Phân dậm chân hậm hực:” Đình trệ lâu rồi, tiểu nữ muốn ra ngoài xem thế giới, như thế mới phát triển được, nếu huyện tôn không cho phép, tiểu nữ tự nghĩ cách đi Châu Âu.”
Nha đầu này không nói đùa đâu, cũng đừng nghĩ nàng là nữ tử yếu nhược, trong cuộc so tài đao thuật của thư viện, dựa vào ưu thế thể hình hùng tráng của mình, Hàn Tú Phân xếp thứ 11, đao pháp như cuồng phong của nàng khiến nam tử khiếp sợ.
Thế nên xét tới đặc điểm tính cách đó, Vân Chiêu phải nghiêm túc cân nhắc kiến nghị của nàng, nói:” Được rồi nếu muội muốn đi thì thứ nhất, không được chuyên môn đi tìm kiếm Cái Chết Đen, tin ta đi, thứ đó không thể mang về nơi này, muội mà tiếp xúc với nó, ta sẽ không để muội trở về đâu.”
Hàn Tú Phân gật đầu ngay:” Yên tâm, sự đáng sợ của dịch bệnh, tiểu nữ hiểu hơn ngài.”
Vân Chiêu không nghĩ như thế, cái Hàn Tú Phân biết chỉ là tri thức, lắc đầu nói tiếp:” Thứ hai, đừng có mà không coi mạng sống của mình ra gì, sinh mệnh đều vô cùng quý giá, không nên vì dung mạo của mình không tốt mà hủy hoại bản thân. Học thức chính là vẻ đẹp của muội, nhìn khắp thư viện muội cũng thuộc nhóm người tài hoa nhất, tài nữ thường không quá xinh đẹp.”
Hàn Tú Phân quay đầu sang bên, không tiếp nhận lòng tốt này:” Tiền Đa Đa vừa xinh đẹp lại tài hoa, huyện tôn không cần an ủi tiểu nữ, tiểu nữ biết phân biệt thật giả, sự thật là sự thật, tiểu nữ sẽ chấp nhận sự thực.”
Đối với kiểu người này, Vân Chiêu không còn gì để nói:” Điều cuối cùng, chuyến đi Châu Âu này Lưu Minh Lượng là chính, Trương Truyền Lễ là phụ, muội phải nghe lời hai người bọn họ, đây không phải là yêu cầu, mà là mệnh lệnh.”
Hàn Tú Phân chua chát nói:” Huyện tôn rõ ràng biết tiểu nữ hơn hẳn hai tên đó, chỉ vì tiểu nữ xấu xí, lại là nữ nhân cho nên bắt tiểu nữ ở dưới hai người đó.”
“ Không có chuyện đó, không thể nào, ta không phải người trông mặt bắt hình dong.”
“ Được rồi, được rồi, sau này không nhắc tới Tiền Đa Đa nữa, ai chả biết ngài coi cô ta như bảo bối.”
Nhìn bộ dạng ủy khuất của Hàn Tú Phân, Vân Chiêu chỉ còn biết thở dài:” Đây là cách giải quyết tốt nhất, muội quá cố chấp, đó là ưu điểm của muội, cũng là khuyết điểm, là một nhân viên nghiên cứu, đây là ưu điểm, nhưng là con người, đây là khuyết điểm. Muội thực sự cảm thấy mình không được coi trọng hay sao?”
Hàn Tú Phân lắc cái đầu bù xù, ở đây nàng có thể làm bất kỳ điều gì nàng muốn rồi, với một nữ nhân mà nói, thế là vô cùng hiếm có, Vân Chiêu vì dung túng các nàng mà bị chỉ trích nhiều rồi: “ Huyện tôn, tiểu nữ đi đây.”
Vân Chiêu nói với theo: “ Tú Phân, muội là cô gái tuyệt vời, hãy sống thật đặc sắc.”
“ Tiểu nữ sẽ mặc nam trang đi Châu Âu! Sau này ngày ngày mặc nam trang, mọi người đối xử như huynh đệ là được rồi.”
Câu này làm người ta nghe mà đau lòng, nhưng phải thừa nhận đó là một hành động sáng suốt.
Từ Ngũ Tường vùi đầu đọc văn kiện nãy giờ lúc này mới ngẩng đầu lên: “ Ti chức luôn thấy cô ấy muốn làm nam nhân.”
“ Nói thế là không hay đâu, này, hay ngươi cân nhắc tới muội ấy xem? Ta thấy Tú Phân sau này nhất định sẽ hào quang muôn trượng. “ Vân Chiêu dụ khị:
Từ Ngũ Tường lắc đầu không chút do dự, nhận thức hắn rất tỉnh táo :” Tài hoa là thứ ít hiếm có nhất trong thư viện, xinh đẹp mới hiếm, ti chức đã xấu thế này, lại lấy lão bà xấu xí, sau này huyện tôn ngài bảo ti chức đối diện với con mình ra sao? Con người thì phải tiến bộ, ti chức có thể xấu, nhưng con ti chức không được xấu. Huyện tôn, năm xưa ngài mua người sao không bỏ thêm dăm ba đấu kê kiếm mấy đứa bé đẹp đẽ một chút.”
Vân Chiêu liếc xéo Từ Ngũ Tường một cái:” Ta đang hối hận đây này, nếu ta lựa chọn những đứa đẹp đẽ thì thứ khốn kiếp như ngươi đã chẳng có cơ hội ngồi đây trách móc ta rồi.”
Đúng là ăn no sinh lắm chuyện mà, trước kia có đứa nào nghĩ mình xấu hay đẹp đâu, nửa buổi đi học, nửa buổi ra ruộng kiếm ăn, lúc đó thư viện chưa xây xong, tối về cả đám rúc trong lều tạm ngủ như chó con, chẳng kêu ca gì cả, đứa nào đứa này cắm đầu nỗ lực.
Giờ thì ăn no rồi, sung sướng rồi bắt đầu nghĩ tới vấn đề dung mạo.
Kỳ thực Vân Chiêu mới là người ấm ức nhất, y cũng muốn đi Châu Âu chứ, nhưng mà chỉ cần y nói câu này ra, sẽ có vô số người chạy tới ngăn cản, dùng đủ mọi lý lẽ chứng minh đó là ý nghĩ ngu xuẩn nhất trên đời.
Không có cơ hội để chạy khắp nơi, Vân Chiêu đành ngồi trong thư phòng tán gẫu với loại người đáng ghét như Từ Ngũ Tường cho qua ngày.
Vân Chiêu đang chủ động rút mình khỏi các sự vụ cụ thể ở huyện Lam Điền, học cách khống chế toàn cục, huống hồ chỉ cần có việc gì là lập tức có một đám người trẻ tuổi chủ động xung phong.
Bọn họ làm tốt hơn cả sự kỳ vọng của Vân Chiêu.
Nhiệt tình của người trẻ tuổi chính là bó lửa, có thể thiêu cháy hết mọi ô uế trên thế giới, bọn họ chính là mồi lửa, lập lòe trong đêm.
Mà cái vương triều suy đồi này lại là đống củi khô, vừa vặn làm nguyên liệu cho mồi lửa, để bọn họ biến thành ngọn lửa rực cháy, cuối cùng thành lửa lớn thiêu cả đồng hoang.
Trước kia Vân Chiêu còn không chắc lắm về tương lai của mình, nhưng hôm nay gặp Hàn Tú Phân, y biết mình và đám người trẻ tuổi này sẽ có một phần trong thiên hạ ... Có lẽ không chỉ thế.
Truyết trắng phau phau trên đỉnh Ngọc Sơn giống như mỹ nhân đep khăn lụa trắng, nơi đó núi đẹp, nước đẹp, người càng đẹp ...
Đó là mảnh đất màu mỡ, ươm trồng những hạt giống, chỉ cần chúng có thể phá đất, nảy mầm, vượt qua được thời gian trưởng thành, chúng sẽ thành đại thụ che trời.
Vân Chiêu vững tin vào điều đó.