Xuân trồng, hạ mọc, thu hái, đông nghỉ, đó là quy luật sinh trưởng của hoa màu, cũng là quá trình trưởng thành của rất nhiều người.
Đối với người làm ăn, quy luật cũng rất thực dụng.
Cho nên Vân Chiêu mùa xuân đầu tư ít cửa hiệu, tới đông chí, thu hoạch rất nhiều cửa hiệu.
Do người Lam Điền không phải dựa vào ông trời kiếm cơm nữa, cho nên ông trời rất nể mặt, năm nay khí hậu ẩm thấp, mưa thuận gió hòa làm người ta quên luôn cả sự tồn tại của ông trời.
Hơi nước trong không khí nhiều, bị Ngọc Sơn sừng sững ngăn cản khí lạnh nam hạ, khí lạnh dừng lại ở đó tạo thành từng đám mây tích nho nhỏ.
Có đám mây tích này, khi nơi khác ở Quan Trung bầu trời trong vắt thì chu vi mười dặm quanh Ngọc Sơn tuyết rơi lất phất.
Rất nhiều người hạnh phúc hoặc ngồi xe ngựa, hoặc cưỡi lừa, hoặc đi bộ, mặt mang theo sự kiêu ngạo tới thành Ngọc Sơn, đi qua con đường giờ đây lát bằng đá xanh, qua con phố tấp nập, thản nhiên ngồi dưới chiếc lán cỏ do Vân thị dựng sẵn ở sân phơi rộng lớn trước nhà, húp những bát canh thịt nóng hỏi, ăn những cái bánh thơm phức mùi lương thực dày bằng bàn tay, đợi trướng phòng Vân thị gọi tên mình.
Thứ có thể khiến cho người ta thỏa mãn cơn thèm ăn không phải là bàn tiệc thịnh soạn, mà là từng tảng thịt cừu lớn treo lủng lẳng trên móc, chỉ cần có người yêu cầu là trù nương béo sẽ lấy xuống chế biển tại chỗ, cùng với cái bàn chất đầy bánh nướng.
Khi những cái bánh đường kính tận hai xích, dày cỡ bàn tay được chất đống thành núi, cảm giác đói khát khiến người ta xa lạ như ở kiếp trước rồi.
Phàm là người được mời vào lán đều có thể thoải mái dùng những thứ thức ăn này một cách miễn phí, thậm chí còn được cốc rượu nếp ngòn ngọt đựng trong ly lớn, nghe nói do người Tây Dương làm ra.
Lưu Như một tay nắm chặt một lượng bạc, tay kia nắm chặt khuê nữ của mình, nhìn dáo dác đi qua đám đông, có chút rụt rè, đây là lần đầu tiên nàng vào thành Ngọc Sơn, cho dù khuê nữ cực kỳ them khát canh thịt, tảng thịt, bánh nướng, nhưng nàng không cho lấy ăn, nàng chỉ muốn mau chóng chia hoa hồng cho huyện tôn, rồi tranh thủ bán ở đây thêm ít ngọc mễ nướng.
Nhìn đường phố tập nập ngoài kia, người qua lại ăn mặc đẹp đẽ, ưỡn ngực tự tin, nàng chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Khi nàng tới đây trong lò nướng đã cho đầy ngọc mễ sống, chỉ một tuần hương nữa thôi những bắp ngọc mễ do nàng dày công cất giữ sẽ được nướng chín, không ai cưỡng được.
Chỉ là nàng không ngờ Vân thị lại hào phóng chiêu đãi khách khứa thế này, sợ là không bán được, cho nàng phải tranh thủ người ta ăn chưa nó, bán được chút nào hay chút ấy.
Nhân vật chính của Vân thị hôm nay là Vân Nương, dù sao toàn bộ hợp đồng kỳ với thương gia đều lấy tên nàng.
Vân Nương rất thích cảnh này.
Trước kia khi các điền hộ của Vân thị nộp tô, nàng luôn thích nhìn từng xe lương thực đi vào kho thóc nhà mình, điều ấy mang tới cho nàng cảm giác hạnh phúc và an toàn cực lớn.
Về sau thì cơ bản không còn điền hộ tới Vân thị nữa rồi, vì điền hộ sẽ giao lương thực vào kho, sau đó đưa Vân thị ít tiền, Vân thị lại bỏ tiền mua lương thực từ kho.
Vậy là không còn cảnh tượng náo nhiệt gia môn hưng vượng rồi ... Điều ấy làm bà địa chủ như Vân Nương thất vọng biết bao.
Giờ thì tốt rồi, lại có vô số người mang tiền tới cho Vân thị.
Với Vân Nương mà nói, đây là chuyện lớn nhất trong năm, lớn như chuyện thu tô vậy, vì thế nàng ra lệnh cho quản gia Vân Kỳ, đối xử với những thương cổ này như thời kỳ điền hộ tới nhà nộp tô.
Lúc này Vân Nương hiền từ như một bức tượng Phật, yên tĩnh ngồi ở phía trong cùng của chiếc lán, khoác trên người áo lông chồn đen, tay ôm lò sưởi bằng đồng, vây quanh là đám nanh vuốt, đều là tỷ muội của Vân Chiêu, đây là cơ hội để họ học quản lý nhà.
“ Phu nhân, đây là phần lãi của dược cục Liêu thị năm nay, dựa theo ước định của chúng ta, phu nhân lấy 100 lượng nhập cổ phần, chiếm một thành, năm nay dược cục làm ăn không tệ, thuốc cao thuốc bột bán rất xa, cho nên lợi nhuận cũng nhiều. Đây là sổ sách, đây là tiền lãi 272 lượng 6 tiền 7 phân bạc. “ Liêu chưởng quay mặc áo bông dầy che kín đới mắt cá nhân, hai tay cung kính đưa sổ sách lên:
Vân Nương tùy ý lật qua loa sổ sách, đặt lên bàn, dáng điệu cao sang vô ngần nói: “ Liêu chưởng quầy năm xưa liều mạng giữ kín bí phương gia truyền, thà nát trong bụng chứ không cho tiểu nhân có được, thà để lô vốn chứ không chịu kiếm những đồng tiền vô lương tâm. Bằng vào khí cốt đó, ta không tin ngươi bày trò gì trong sổ sách, chỉ là ta bỏ ra 100 lượng bạc, một năm chia lãi 270 lượng sao?”
“ Vân thị nhập cổ phần vào dược cục của ngươi, không phải để kiếm tiền, mà để dược cục của ngươi có thể bán cho bách tính nhiều thuốc tốt, cho nên ngươi nói thật đi, dược cục của ngươi năm qua thực sự kiếm được nhiều tiền thế sao? Nói thật đi, bất kể là chia nhiều hay chia ít, cũng không qua được chỗ ta đâu.”
Đám thương cổ ở gần đó liên tục gật gù tấm tắc khen Vân thị.
Liêu chưởng quầy vái một cái thật sâu, cảm kích:” Không dám lừa dối phu nhân, một năm qua dược cục đúng là thu hoạch không tệ, sau khi nộp thuế xong, chia lãi cho phu nhân là lãi thực sự. Bốn cổ đông của dược cục Liêu thị, trừ để lại chi phí để năm sau mua thuốc, mỗi người đều được chia lãi.”
“ Nói ra thật hổ thẹn, Liêu thị chẳng bỏ công sức gì, chia phần lại nhiều hơn phu nhân, lão hủ nằm mơ cũng không ngờ được, làm ăn đường hoàng cũng thu được lợi ích lớn như thế.”
Vân thị trướng phòng cũng bước ra nói:” Phu nhân, đúng là như thế, nhà ta mỗi tháng đều thẩm hạch sổ sách, số tiền này nhiều hơn so với tính toán sổ sách dược cục 5 lượng, đoàn chừng là Liêu chưởng quầy tính cả ba ngày miễn ghi sổ cuối năm cũng tính vào rồi.”
Vân Nương nghe vậy mới hài lòng:” Vậy thì nhận đi, lần sau không cho phép, nên ra sao thì cứ làm thế, như vậy mới có thể làm ăn lâu dài. Vân Kỳ, đưa Liêu chưởng quầy vào viện tử uống trà.”
Vân Kỳ mời Liêu chưởng quầy đi qua lán tới đại trạch Vân thị làm thương cổ xung quanh nhìn mà đỏ mắt.
Có lãi thì cũng có lỗ, khi Lão Chu bán lò sắt mặt mày đau khổ tới trước mặt Vân Nương thì chỉ có sổ sách mà không có bạc, mặt cúi gằm xuống không dám nhìn ai, điệu bộ như muốn che mặt mà chạy.
Trướng phòng lập tức tới bên cạnh Vân Nương thì thầm vài tiếng.
Vân Nương nhìn cái bản mặt ủ ê xúi quẩy của Lão Chu, mắng: “ Ưỡn thẳng lưng lên cho ta, làm ăn thì phải có lời có lỗ, năm nay lỗ thì năm sau kiếm lại là được. Ngoài ra nếu lỗ thì tất cả cổ đông cùng chịu, ngươi gánh một mình cái gì?”
Lão Chu đứng thẳng lên một chút, nhưng đầu vẫn cúi, khổ sở nói: “ Phu nhân, đều do lão hán vô dụng, cho rằng lò sắt sẽ bán được với giá tốt ở Lạc Dương, không ngờ hàng hóa đưa đi rồi nhưng không thu lại được tiền hàng.”
Vân Nương nổi giận: “ Kẻ nào dám?”
“ Hàng hóa của huyện chúng ta thì không kẻ nào dám tham ô, chỉ là thương gia đặt hàng bị triều đình xét nhà, thế nên hàng hóa bị kẹt lại ở Lạc Dương, đành bán từng cái một để thu hồi vốn.”
Trướng phòng ở bên nói xen vào:” Lão Chu này, ông cũng điên rồi à, bây giờ ở Lạc Dương tặc binh hoành hành, đâu phải là chỗ để làm ăn, chỗ đó mà ông cũng dám tới, thật không biết phải nói gì với ông bây giờ.”
Lão Chu chắp tay vái lia lịa, mong được Vân Nương thông cảm.
“ Năm ngoái lỗ bao nhiêu?”
“ Dạ, 230 lượng bạc ạ, đều vì số hàng kia.”
Vân Nương hỏi trướng phòng:” Vậy nhà ta lỗ bao nhiêu?”
Trướng phòng lập tức đáp:” Dạ, nhà ta chiến hai thành cổ phần nên lỗ 46 lượng.”
Vân Nương vỗ tay vịn ghế:” Vậy thì lỗ 46 lượng, cổ phần không đổi.”
Trướng phòng liền đếm 46 lượng bạc, lạnh lùng ném cho Lão Chu:” Đi viết giấy nhận tiền đi, viết xong ra ngoài ăn uống cho no, năm sau kiếm tiền cho phu nhân.”