Mặc dù bị Vân thị đối xử lạnh nhạt, hán tử quanh năm rèn sắt Lão Chu ôm mấy đĩnh bạc rơi nước mắt nóng hổi cảm động, viết xong giấy, thi lễ với trướng phòng:” Năm nay không mặt mũi nào ăn thức ăn của phu nhân, đợi năm sau bù lại được khoản lỗ, sẽ tới đại trạch ăn tiệc.”
Xung quanh chứng kiến cảnh này người thông cảm, người trách Lão Chu liều mạng, cũng may còn hàng để gỡ phần nào, gặp phải tặc khấu thì mất cả hàng lẫn mạng, Lưu Như đang cảm khái về cách xử lý khéo léo có tình có lý của Vân Nương thì không thấy khuê nữ đâu cả, nàng hoảng sợ nhìn quanh, thấy khuê nữ ngồi bên cạnh một hán tử mặc ngược áo da, đang cầm cái bát to hơn cả đầu nó ăn canh thịt, tay còn cầm cái bánh nướng lớn.
Hán tử mặc áo ngược thấy Lưu Như hốt hoảng chạy tới thì cười hào sảng nói:” Ta là Lão Kim chuyên đi Tây Khẩu, thấy khuê nữ cô thèm ăn, liền để nó ngồi đây ăn uống, đi bàn giao đi, người ở đây quen ta cả, không phải lo.”
Lưu Như thấy mọi người xung quanh vui vẻ trêu đùa khuê nữ đáng yêu của mình, phó dịch cao lớn đội cái mũ lên lệch của Vân thị ở bên không ý kiến gì, nghĩ thân phận người này không có gì đáng nghi, thi lễ:” Vậy làm phiền đại ca rồi.”
Hán tử cười ha hả xua tay, sau đó vớt miếng thịt lớn trong bát mình đặt vào bát đứa bé, nó liền dùng xiên gỗ lọn chóc một cái vớt lên, trước khi ăn còn liếm mép thèm thuồng khiến xung quanh cười rộ lên vui vẻ.
Nghe trướng phòng gọi tới tên mình, Lưu Như hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Vân Nương, đem đĩnh bạc duy nhất được nàng nắm tới ấm lên đặt lên bàn:” Tháng 8 Vân thị nhập cổ phần 2 lượng, chiếm cổ phần một thành, nay là đông chí tháng 12, Vân thị thu được 314 đồng tiền lãi, đây là sổ sách ạ.”
Vân Nương nhìn vóc dáng cao lớn của Lưu Như, lại nhìn đĩnh bạc, cảm thán:” Ngươi là người biết làm ăn đấy.”
Trướng phòng xem sổ sách thu chi của Lưu Như, nói:” Đúng thế đấy ạ, bà nương này đúng là gian, sổ sách không sai sót gì, ghi chép rõ ràng, số tiền chia lãi cũng đúng. Nhưng mà bà nương này chuyên môn mang đúng một đĩnh bạc tới chia lãi, thế là nhà ta phải trả lại 686 đồng ... Ông trời ơi, cô ta cầm số tiền đồng này đi bù thêm 114 đồng thôi đổi bạc với khách thương vùng ngoài, vậy là có một lượng bạc. Thế là ăn trong ăn ngoài của nhà ta 200 tiền, đúng là gian xảo.”
Vân Nương không giận, ngược lại còn nhìn Lưu Như đầy hứng thú:” Ngươi nói sao đây?”
Lưu Như mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên nói:” Khi huyện tôn nhập cổ phần đưa tiểu phụ nhân đĩnh bạc chứ không phải tiền đồng, trên hiệp ước ghi là huyện tôn nhập cổ phần hai đĩnh bạc, phu nhân có thể kiểm tra.”
Vân Nương nhận lấy văn thư do trướng phòng đưa cho, càng xem càng vui vẻ, vỗ tay vịn ghế:” Trư Nhi nhà ta lần này đúng là làm trư rồi, Lão Âm, cứ theo đó mà làm, ai bảo chúng ta đuối lý.”
Lưu Như nghe vậy hổ thẹn lắm, nhưng chẳng ảnh hưởng tới chuyện nàng nhận hơn 600 đồng từ trướng phòng.
Tiền do Vân thị chế ra rất đẹp, đúng tỉ lệ chì 4 đồng 6, toàn bộ số tiền này đều do cục đúc tiền Phù Phong làm ra, mấy năm qua, tiền đồng do cục đúc tiền Phù Phong làm ra đã thành sản phẩm tranh đoạt của rất nhiều thương cổ Quan Trung lẫn vùng ngoài.
Dần dà không chỉ Quan Trung, mà cả những vùng xung quanh chỉ thừa nhận loại tiền này thôi, tiền đồng khác nhất luật không thu, còn tiền giấy của triều đình à, thậm chí có người còn không nhớ nó là cái gì nữa.
Vì thế cho nên tiền đồng ở Quan Trung cung không đủ cầu.
Kết quả này rất không tốt, Quan Trung lúc nào cũng thiếu tiền, nhiều nơi phải lấy kéo cắt bạc ra thành từng mẩu nhỏ một, để tiêu thay tiền.
Dưới tình huống đó, một đĩnh bạc đổi được 800 đồng tiền Quan Trung là điều đương nhiên.
Mới đầu đám người Hàn Độ còn khuyên Vân Chiêu không nên tiếp tục lỗ vốn như thế, đừng làm tiền quá tốt, kỳ thực Vân Chiêu còn muốn làm tiền tốt hơn, đẹp hơn nữa kìa.
Nên y từ chối.
Khi huyện Lam Điền giao dịch với bách tính, trừ những khoản lớn, thông thường đều dùng tiền đồng chi trả.
Cho nên nói, bách tính giao dịch dùng tiền đồng luôn được lợi, mà thương cổ vùng ngoài nếu chấp nhận một lượng bạc đổi 800 đồng, chứng tỏ tiền này đáng cho họ đổi như thế.
Nếu người được lợi là bách tính huyện Lam Điền thì Vân Chiêu chẳng cần phải thay đổi, dù sao khi Vân thị truy quét các ổ cường đạo thì có ba thứ nhiều nhất, một là lương thảo, hai là đồ đồng và các loại tiền đồng, ba là ... rượu.
Mà số tiền này bản thân vốn là cường đạo cướp của bách tính, lấy của dân, dùng cho dân, vậy chẳng có vấn đề gì, lại còn xúc tiến sự phồn hoa của thương nghiệp, đối với một Quan Trung đã trì trệ mấy trăm nay, đây là điều rất quan trọng.
Lưu Như rất mẫn cảm với tiền.
Khi rất nhiều bách tính còn chưa hiểu chênh lệch giá giữa tiền đồng và bạc thì Lưu Như đã dùng cách này kiếm được rất nhiều tiền.
Cho nên mới tới huyện Lam Điền có bốn tháng, nàng ngoại trừ quản lý quán ngô nướng, lại thêm khoai lang nướng, hạt dẻ rang.
Mùa thu nàng dùng tiền Vân Chiêu cấp cho mua rất nhiều ngọc mễ sống, tự đào một cái hầm cho toàn bộ ngọc mễ vào đó giữ tươi.
Cho nên khi người khác bán hết ngọc mễ rồi, quán của nàng làm ăn tốt tới mức làm người ta líu lưỡi.
Thế nhưng Lưu Như không giữ bí phương lưu giữ ngọc mễ cho riêng mình, mà bán đi với giá 100 đồng cho những người muốn làm ngọc mễ nướng.
Nàng chưa bao giờ định cả đời đẩy cái xe nhỏ đi rao bán khắp đường phố, lúc này đây nàng đã đem ánh mắt đặt vào sự chênh lệch giá giữa bạc và tiền đồng.
Lưu Như không cho rằng người thông minh như huyện tôn sẽ cho bách tính trục lợi từ quan phủ quá lâu, cho nên hiện giờ mỗi đồng tiền với nàng đều là quý giá, nàng muốn dùng thời gian ngắn nhất để có được nguồn vốn lớn hơn.
Đó đã thành chấp niệm của nàng.
Vội vàng ăn qua loa bát canh thịt cừu và bánh nướng, thấy khuê nữ đã ăn trời bụng tròn xoe đang ngồi tại chỗ thở, Lưu Như tạ ơn Lão Kim vì thích khuê nữ mà chuẩn bị cưới nàng, đẩy xe nhỏ bắt đầu rao bán hàng.
Cứ lo rằng người nơi này bị canh thịt làm no nứt bụng rồi không bán được hàng, không ngờ người mua ngọc mễ nướng và khoai lang nướng không ít.
Vân Nương thấy Lưu Như nướng ngọc mễ trông rất bắt mắt, phái trướng phòng Lão Âm cười gian như tặc mang đĩnh bạc lớn đi mua ngọc mễ.
Lưu Như không có cảm giác bị đối phó, kìm Lão Kim có rất nhiều tiền, trước tiên đổi đĩnh bạc lớn thành nhiều đĩnh bạc nhỏ, rồi từ đĩnh bạc nhỏ đổi thành mẩu bạc vụn, sau đó không ngại vất vả lấy kéo cắt mẩu bạc vụn ra thành nhỏ hơn, mượn cân bạc của Lão Âm, sau đó trả lại cho ông ta một đống bạc vụn.
Lão Âm bê ngọc mễ nướng và bạc vụn về nói với Vân Nương:” Người ta không khách khí, khi tính tiền với tiểu nhân vẫn dùng giá một lượng bạc đổi 1000 đồng tiền, chúng ta lại tổn thất ba đồng, đây là nữ nhân miệng sắt răng đồng, ngay cả nam nhân muốn cưới cô ta cũng bị tính kế, đổi hết cả tiền đồng của người ta. Có điều nhìn cô ta làm ăn thì cũng không tham, mỗi tội hơi nhập ma một chút.”
Vân Nương lấy một bắp ngọc mễ nướng gặm tại chỗ, gật gù:” Đây là nữ nhân có chí hướng lớn, đi hỏi xem nhà ta tăng thêm đầu tư được không?”
Lão Âm lại đi tìm Lưu Như, nghe yêu cầu xong, Lưu Như lắc đầu quầy quậy, nàng thà trả lại tiền Vân thị gấp bội phần chứ không chịu để Vân thị chiếm thêm chút cổ phần nào.
Vân Nương từ xa thấy Lưu Như bất an thi thoảng vừa bán hàng lại liếc trộm về phía lán, như sợ có cướp nhảy ra, bảo trướng phòng:” Nói với cô ta, không muốn thì thôi, Vân thị ta không ức hiếp bách tính.”