Không thể nói nổi, ở loại chuyện này Vân Chiêu không có lấy được nửa điểm nhận thức chung với Vân Tiêu, còn nói nữa chỉnh khiến hai bên sinh mâu thuẫn mà thôi.
Nhưng lật ngược lại vấn đề mà nói, Vân Chiêu cũng là người được lợi từ quan niệm đạo đức thời này.
Nói điều dễ thấy nhất nguyên nhân y thành gia chủ chẳng liên quan gì tới tài năng hay đạo đức, đó hoàn toàn là giá trị đi kèm mà cái thân thể này đem tới, ví dụ như y nhiều tới không đếm xuể, gần đây nhất là Cao thị.
Rồi người duy nhất có quyền tranh giành kho vũ khí với y là Phùng Anh, xét về tất cả phương diện nàng là người kế thừa chính thống hơn Vân Chiêu, rốt cuộc thì sao, chỉ vì là thân nữ nhân nên chịu thiệt thòi cũng không có gì để nói.
Còn về tất cả chuyện xảy ra sau đó là Vân Chiêu dựa vào nền tảng có sẵn mà làm việc, chẳng có gì lạ, nếu một người thông tuệ khác ngồi ở vị trí của y, chỉ cần một lòng muốn địa phương tốt lên là kết quả sẽ không thể tệ, cùng lắm là tiêu hao chút thời gian, thất bại thêm vài lần thôi.
Cho nên Vân Chiêu có bị nhổ bọt và phun khói vào mặt thì cũng phải chấp nhận mà thôi, đám Vân Mãnh phân chia rõ ràng về thân phận và vị trí của bản thân, luận tới việc công ở huyện Lam Điền, bọn họ là thuộc hạ trung thành nhất của Vân Chiêu.
Nhưng một khi luận tới chuyện nhà, bọn họ ai nấy giơ cao tư thái thúc bá trưởng bối nên, mắng chửi thoải mái không cần kiêng dè gì, làm Vân Chiêu không chống đỡ nổi.
“ Thúc nói gì cứ nói tử tế, đừng phun khói phun bọt vào cháu, vừ mới tắm xong, lại phải tắm rồi.” Vân Chiêu lấy khăn tay lau mặt thật kỹ, thật quá kinh tởm y nghĩ xem có nên cấm hút thuốc không, dù sao cái thứ này không béo bở gì:
Qua đây có thể thấy ở chuyện thành thân tới một lúc nào đó đám Vân Tiêu và mẹ sẽ không cho gia chủ như y nửa cơ hội lựa chọn hay quyết định, trừ khi y muốn tiêu hao thêm tinh lực giằng co với người nhà, mà kết quả mấy chuyện thế này y cũng thấy rồi, luôn là ai thắng thì tình thân cũng sứt mẻ.
Vân Tiêu cũng hiểu điều ấy, chuyện này nhất định giữ vững lập trường, song Vân Chiêu không phản kháng thì cũng không cần làm quá, vấn đề coi như xong rồi, hắn sẽ gửi thư để Vân Nương thao tác ngay, chuyện này có thể làm sớm thì không nên làm muộn:” Điều Thành là nơi rất thích hợp để trồng thuốc lá, thứ này một vốn vạn lợi, bỏ qua thi tiếc lắm.”
Vân Chiêu vừa bị một tràng chóng mặt, đột nhiên hắn thay đổi chủ đề nhanh tới mức, không biết nên nói gì.
Vì thuốc là có tính gây nghiện khá cao, khi ở huyện Lam Điền có người để xuất trồng cây thuốc lá, Vân Chiêu đã kiên quyết từ chối, cho nên chuyện trồng thuốc lá ở Lam Điền chỉ có thể trồng kẻ bên ruộng, hoa viên, còn muốn trổng số lượng lớn, thậm chí là muốn phát triển thành sản nghiệp là không thể nào. Vân Tiêu rất có kỹ xảo nói chuyện, nên mới đưa vấn đề ra trong lúc này, vì bằng vào sự coi trọng của Vân Chiêu với Bạch Vân Hán có thể nhìn ra trong thời gian dài nơi này là chỗ trọng yếu cho sự phát triển của Vân thị.
Điền Thành còn chưa hoàn toàn thuộc về huyện Lam Điền, vừa vặn cho hắn mưa lượng lớn đất đi ở trồng thuốc lá ở nơi này.
Vân Chiêu nghĩ tới sau này có nơi vì thuốc lá mà hưng thịnh hàng chục năm không khỏi cảm khái cho quán tính phát triển của sự vật.
Ở lại Thiên Thủy tới sáu ngày nhưng Vân Chiêu không đi thăm Mạch Tích Sơn hương khói thịnh vượng, chỉ lặng lẽ đợi động tính của Xạ Tháp Thiên và Dương Lục.
Lý Định Quốc không hứng thú chờ đợi cái kế hoạch đợi cuối xuân tiến vào Ninh Hạ của hai tên đó, khi lương thực chi viện tới, gây sức ép buộc Xạ Tháp Thiên và Dương Lục không thể không dẫn đại quân rầm rộ men theo Hoàng Hà tới Ninh Hạ.
Hai người hợp lại tới 8000 người, khí thế không phải đùa.
Năm Sùng Trinh thứ 10 với Vân Chiêu mà nói với Vân Chiêu mà nói là một năm thuận lợi với Vân Chiêu.
Mười sáu bộ Mạc Nam Mông Cổ tôn xưng Hoàng Thai Cát làm Bát Khắc Đạt Triền Thần Hãn, thừa nhận Hoàng Thái Cực là đại hãn của các bộ lạc Mông Cổ, các bộ lạc ở Mạc Nam thành phiên thuộc của nhà Thanh.
Mạc Nam đã hoàn toàn quy thuận Mãn Thanh làm người Mông Cổ khác trên thảo nguyên không biết phải làm sao, áp lực bốn phương tám hướng đổ tới, thành Quy Hóa thành điểm tập hợp tất cả áp lực.
Hoàng Thai Cát bất kể thế nào cũng sẽ không cho hai đứa đệ đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc trấn thủ ở thành Quy Hóa.
Có thể dự kiến được Hoàng Thai Cát sẽ phái một vị trọng thần mang theo trọng binh tới thành Quy Hóa để hoàn thành sự thống trị của Mãn Thanh với Mông Cổ.
Thành Quy Hóa đã được xây dựng xong.
Tiền Thiểu Thiểu không lập tức chấp hành kế hoạch cưu chiếm tổ thước mà không ngừng quy hoạch bách tính người Đại Minh di cư tới thành Quy Hóa.
Hắn đang lợi dụng sức ảnh hưởng của Mãn Thanh, hút cạn tài lực của thương cổ Trương Gia Khẩu, giảm bớt gánh nặng tiếp viện cho huyện Lam Điền.
Lúc này Đa Nhĩ Cổn đã lún sâu ở Sơn Đông, cùng Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, Lô Tượng Thăng đánh nhau tưng bừng, không chiếm được chút lợi thế nào, chỉ khổ cho bách tính Sơn Đông, trong cuộc chiến đã kéo dài tới ba tháng này, bọn họ bị ép rời khỏi nhà, lưu lạc trên bình nguyên Sơn Đông giá rét.
Vân Chiêu gập lại văn thư, lần nữa thở dài vì hoàn cảnh của hoàng đế.
“ Thực lực của Đa Nhĩ Cổn không đủ, rời khỏi Sơn Đông là chuyện sớm thôi, nhưng Sơn Đông bị phá nát hoàn toàn rồi, năm nay triều đình đã không thu được thuế đã đành, còn phải chẩn tai quy mô lớn, ta không biết hoàng đế lấy đâu ra nhiều tiền tài, lương thực như thế.”
Từ Ngũ Tường nói trước luôn:” Huyện tôn, phú thuế huyện Lam Điền đã nộp tới năm Sùng Trinh thứ 13 rồi, đây là giới hạn cuối cùng của chúng ta.”
“ Vậy thuế vùng đông nam đã nộp tới năm bao nhiêu rồi?”
“ Năm Sùng Trinh thứ 15 rồi ạ.”
Vân Chiêu lại thở dài, y có thể nhìn thấy được năm nay khi huyện Lam Điền nộp thuế thế nào cũng phải nộp thêm hai năm nữa:” Ngươi đợi mà xem, nhất định triều đình sẽ yêu cầu chúng ta phải nộp thuế ngang với đông nam.”
Từ Ngũ Tưởng bất mãn khuyên can:” Vì trưng thu thêm hai năm thuế nữa, chúng ta đã phải lấy cả lương thực dự trữ từ kho rồi, nay lương thực chỉ đủ một năm thôi, huyện tôn, nếu đột nhiên có thiên tai, lương thực của chúng ta sẽ gặp vấn đề ngay, lúc đó không thể tiếp nhận thêm lưu dân, không thể chi viện cho biên quân hay lực lượng bên ngoài khác giống Bạch Ngân Hán, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề.”
“ Lý Định Quốc sẽ lấy bạc từ Trương Gia Khẩu, sau đó lại dùng số bạc này mua lương thực từ bách tính huyện Lam Điền, giao cho triều đình.” Vân Chiêu đúng là giàu nhất thiên hạ, nhưng y tiêu tiền cũng như nước, gần như kiếm ra đồng nào tiêu hết ngay đồng đó, sau đó lại quay cuồng kiếm tiền:
Từ Ngũ Tưởng không sao hiểu nổi, chuyện này hắn nhịn lâu rồi:” Huyện tôn, vì sao chứ? Sao nhất định phải nhẫn nhịn triều đình nhiều như thế?”
“ Vì số lương thực đó sẽ dùng cứu tế nạn dân Sơn Đông, thực tế bách tính nơi đó phải lang thang trôi dạt, được lợi nhất lại chính là huyện Lam Điền ta, Từ Ngũ Tưởng, ngươi phải có con mắt đại cục.”
“ Phải nghĩ đó là bách tính của chúng ta, chúng ta thua thiệt vì bách tính kỳ thực là được lợi. Bách tính Sơn Đông giúp Tiền Thiểu thiểu cầm chân đại quân chuẩn bị tây tiến của Đa Nhĩ Cổn, để thành Quy Hóa có ba tháng, cũng khiến Đa Nhĩ Cổn mệt mỏi ba tháng.”
“ Số tiền này nói cho cùng là vẫn ở lại túi bách tính huyện Lam Điền, dùng mua lương thực dư trong tay bách tính, có khoản tiền này, bách tính sẽ đem mua bán, thuế thương nghiệp tăng lên, nên xét về tổng thể thì chúng ta không lỗ nhiều.” Vân Chiêu lắc đầu chỉ ra chỗ sai trong cách suy nghĩ của Từ Ngũ Tưởng: