Từ Ngũ Tưởng suy nghĩ một lúc, hắn không dám phản đối ngay nhưng uyển chuyển biểu thị lập trường cứng rắn của mình: “ Ti thức sẽ thông báo cho chủ bạ, để bọn họ làm dự toán, thống kê như thế mới có con số chuẩn xác được, nếu như khoản mua bán này khiến chúng ta bị tổn thất quá lớn, ti chức kiến nghị huyện chúng ta đòi triều đình Đại Minh phải bồi thường, ví như phải nhượng bộ chúng ta trong một số chính sách.”
Vân Chiêu cau mày nhìn chằm chằm Từ Ngũ Tưởng, y có thể thấy rõ sự kiêu ngạo đang lan đi trong đội ngũ của mình, bọn họ đang cho rằng mọi thứ ở Lam Điền ưu việt hơn, không coi cái vương quốc già cỗi kia ra gì: “ Ngươi thực sự nghĩ rằng huyện Lam Điền chúng ta đã là một quốc gia rồi sao, ta cho ngươi biết nếu huyện Lam Điền này không phải là một phần của Đại Minh thì chúng ta bị xóa sổ lâu rồi, không thể phát triển tới ngày nay đâu. Sắp tới chúng ta tác chiến ở thành Quy Hóa là lúc tổn hao nhiều nhất, là lúc suy yếu nhất, nếu như lúc này chúng ta còn gây hấn với cả triều đình, không khéo cả Mãn Thanh và Đại Minh liên hợp với nhau tiêu diệt chúng ta, ngươi đừng cho rằng chuyện này không thể xảy ra. Hoàng đế bị người ta phá cả mộ tổ còn nhẫn nhịn để người ta đầu hàng, phong quan tiên tước kia kìa, ngươi nghĩ nếu cả tặc khấu cũng thừa lúc phá Lam Điền, chúng ta chống nổi không? Dù có thì mảnh đất này tan hoang, thây trắng ngàn dặm, còn có ý nghĩa gì?”
Từ Ngũ Tưởng giật mình, có vẻ trầm tư chắp tay một cái không nói thêm nữa.
Khi huyện Lam Điền toàn là bách tính, lưu dân, số cực ít địa chủ, Vân Chiêu vẫn là thiếu gia nhà thổ hào, thế giới này gần như toàn người đơn thuần tử tế, chỉ có nhóm nhỏ cùng hung cực ác.
Khi Vân Chiêu đã thành một thủ lĩnh nho nhỏ, kẻ xấu trên thế giới nhiều lên, phóng mắt tới nhìn đâu cũng thế kẻ xẩu ẩn mình trong người tốt cười gian không ngừng trục lợi.
Giờ đây Vân Chiêu là nhân vật lớn đứng trên cao nhìn xuống, trừ bách tính ra thì thế giới này toàn quân khốn kiếp tham làm vô độ.
Trừ mẹ ra, đối với người khác y chỉ tin tưởng ở mức độ giới hạn nào đó.
Quá trình kiến thiết tâm lý này khiến Vân Chiêu nỗ lực thời gian dài, đau khổ thời gian dài, nhưng y cũng vượt qua, nói cho cùng thì y là kẻ xấu trong đó, hơn nữa còn thuộc loại ưu tú nhất.
Bởi thế kỳ thực không nên trách móc ai, chỉ có tính toán hơn thua, kẻ thua chỉ chấp nhận số mệnh thảm khốc đi.
Từ Thiên Thủy tới Bảo Kê là con đường hiểm trở, đại đa số là núi cao vực sâu, bởi vì nơi này thuộc về rặng Tần Lĩnh.
Tới Đại Minh này, Vân Chiêu ghét nhất là những chuyến lữ hành, trước kia đi từ Thiên Thủy tới Bảo Kê chỉ nửa tiếng thôi, giờ thì hay rồi, cưỡi ngựa ê mông tới ba ngày, đã thế còn phải cẩn thận, nếu không cả người lẫn ngựa sẽ rơi xuống vách núi.
Nơi này đúng là địa điểm mai phục lý tưởng, rất nhiều chỗ mà Vân Chiêu thấy, chỉ lăn một tảng đá lớn xuống là coi như y xong đời.
Theo tin báo mới nhất thì Viên Mẫn bị bệnh rồi, hắn sốt cao, rất nguy hiểm, nghe nói là bị viêm phổi, sống được hay không thì phải xem ý trời.
Nếu bệnh đó mà Viên Mẫn cũng đóng giả được, Vân Chiêu thấy mình dù bị mắc lừa cũng nhận thôi, dù sao vì giết y mà người ta trả giá lớn như thế.
Dọc đường đi trừ địa hình hiểm trở cũng gặp rất nhiều thôn trang tựa thế ngoại đào viên, vài ba chục căn nhà dưới chân núi, thấp thoáng sau rừng trúc xanh mướt.
Trúc ở đây rất tươi tốt, Vân Chiêu thậm chí nhìn thấy hai con gấu mèo gặm măng xuân, còn con người nơi này chất phác mà nghèo khó .... Nhìn thấy đại đội nhân mã, chuyện đầu tiên làm là co chân chạy, hại cho kỵ binh thám báo của Vân thị còn tưởng là thích khách, truy đuổi rất lâu.
Lúc này Vân Chiêu ăn mặc không khác gì những kỵ binh bình thường, trên bộ giáp da màu đen sát người buộc hai quả thủ lôi, mũ sắt cắm cái lông vũ đỏ, áo choàng đên che hết lưng chiến mã mầu mận chín, trường mâu đặt trong túi bên không ngựa, yêu đao trước ngực, túi tên sau lưng, cung tiễn trên đùi, hai khẩu súng ngắn gần cổ ngựa, hoàn toàn không nhìn ra có chút đặc thù nào.
Đội đội nhân mã 500 người chia làm ba đội, mỗi người cách nhau mười xích, hành quân đúng theo lệ.
Vân Chiêu ở tiền đội, cùng một đám thám báo phi nước kiệu.
Núi xanh không ngừng tiến tới, đường xá trôi qua dưới móng ngựa, khoảng cách tới Bảo Kê đang gần từng bước một.
Hồng Thủy Đàm đã ở ngay trước mắt.
Đó là ngọn núi cao do đất đỏ chất lên mà thành, trên núi cao một thác nước ào ào đổ xuống, nước vốn trong vắt, nhưng đổ xuống bãi đá đỏ, lâu ngày nước ăn mòn thày cái hố sâu, hố màu đỏ rực, thế nên mới có tên là Hồng Thủy Đàm.
Đây là địa điểm cắm trại mà Vân Báo, Vân Tiêu đã chọn trước trên bản đồ, là nơi có tầm nhìn rộng rãi hiếm có trên con đường này.
Vân Chiêu rời chiến mã, suốt cả một ngày xóc nảy trên lưng ngựa, xương cốt y muốn rời cả ra.
Lúc xuất phát Vân Báo đã quy định rồi, trước khi về tới huyện Lam Điền, người khác phải đối xử với y như quân tốt bình thường, vì thế cùng Từ Ngũ Tưởng dọn dẹp mặt đất, cùng dựng lền, rồi tới chỗ hỏa phu lấy thức ăn không có gì khác biệt.
Trước kia Vân Chiêu thường cùng đám huynh đệ thực hiện những chuyến thám hiểm vào sâu trong Tần Lĩnh, lại có gần một năm lang thang trên thảo nguyên, y dựng lều thuần thục chẳng kém ai.
Nếu lúc này ai đó muốn nhận ra được y trong đám quân tốt thì vô cùng khó khăn.
Vân Báo, Vân Tiêu không cố kỵ nhiều như thế, bọn họ thản nhiên hưởng thụ đặc quyền của chủ tướng, một thiếu niên tuổi tác chiều cao tương tự Vân Chiêu được họ vây quanh, dù thiếu niên đó đi tới đâu, bọn họ không rời nửa bước.
Cắm trại núi sâu, Vân Chiêu rất thích hoàn cảnh như vậy, chỉ là đêm nay không nghe thấy tiếng vượn hót chim kêu, bên ngoài yên tĩnh tới mức làm người ta tưởng lạc vào thế giới không tiếng động.
Động vật hoang dã bên trong rặng Tần Lĩnh vô cùng phong phú, chưa nói tới gấu trúc lớn, cả báo tuyết, hổ cũng không hiếm.
Đương nhiên thường thấy nhất là từng đàn lợn rừng.
Khi ánh trăng bao phủ Tần Lĩnh, những con lợn rừng cảnh giác xuất toàn quân đi phá hoại hạt giống mà nông phu vừa mới trồng ngoài ruộng.
Nhưng đêm nay không thấy một con lợn rừng nào rình mò lật lều kiếm cái ăn, mà gà rừng, thỏ rừng cũng không săn được, chứng tỏ đối phương nhắm vào nơi này rồi, bọn họ cũng không còn cách nào khác là binh tới tướng ngăn thôi, nếu vội vàng di chuyển trong đêm sẽ rất nguy hiểm, có khí trúng kế dương đông kích tây của địch.
“ Người ta có vẻ thực sự muốn giết ngươi ở đây đấy, hơn nữa an bài nhân thủ không ít, dã thú ở ngọn núi quanh đây bị giết sạch rồi, đội ngũ này không thể ít hơn 100 người. “ Vân Tiêu khi đi tuần doanh qua lều Vân Chiêu lẩm bẩm một câu:
“ Chỉ chừng đó mà muốn giết cháu à?”
“ Đừng xem thường, trong Tần Lĩnh rất nhiều kỳ nhân quái sự, ngươi dám tới kiếm chuyện với chúng ta thì không thể nào là đơn giản được, muốn giết ngươi thì ắt phải tìm hiểu lực lượng bản bộ của Vân thị, nếu đã biết rồi mà vẫn dám tới, nhất định là có thứ đặc biệt dựa vào. Ngươi cẩn thận đó, khi chuyện ngoài kiểm soát, bọn ta sẽ liều mạng phá vây, ngươi ở yên chỗ cũ.”
“ Cháu hiểu.” Vân Chiêu không nói mấy câu vô nghĩa làm gì, lúc đó Vân Báo sẽ đột vây dụ địch, y ngoan ngoãn ở lại đây, thậm chí nếu cần còn giả chết che mắt chúng:
Vân Tiêu an bài xong canh phòng thì tới cái lều của thiếu niên ngụy trang thành Vân Chiêu, lệnh thân vệ cẩn thận cảnh giới bên ngoài.
Núi sâu chìm vào trong đêm tối, trong lều không có ánh đèn, chỉ có lính gác cách doanh trai ba dặm đốt một đống lửa lớn cháy rừng rực, soi sáng cả ngọn núi đối diện.