Vân Chiêu rốt cuộc dừng chiến mã, nhìn đống đầu người nhung nhúc trên tường lành, không chỉ có binh sĩ mà cả bách tính, có nam có nữ, có già có trẻ, thái độ rất thiếu hữu hảo, y cũng lãnh đạm nhìn lại nói: “ Người do chúng ta phái ra ngoài đều trải qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, nếu bị đám người này vây tới chín ngày, chứng tỏ sức chiến đấu của họ không tệ, kiên trì thêm một hai ngày nữa là vẫn được, tình hình đúng là thế chứ?”
Vân Dương xác nhận: “ Do huyện lệnh Trương Ngộ ra ngoài thành nói, đám Lưu Bồi áp giải ông ta vào thành gặp được người của chúng ta, sau đó là cùng Trương Ngộ Bổn ra ngoài, nói với hai vị thập phu trưởng.”
“ Vậy là đủ rồi, công thành đi.” Vân Chiêu cắt lời:
Vân Dương ngạc nhiên: “ Nhưng mà Trương Ngộ nói ...”
“ Công thành! “ Vân Chiêu bất ngờ nổi giận rống lên:
Vân Dương bị tiếng rống của y làm giật nảy mình, không dám nhiều lời nữa, tuy chưa rõ vì sao vẫn nói với phó quan sau lưng:” Phá tường thành.”
Lập tức tiếng hiệu lệnh từ tù và đồng vút lên, năm trăm kỵ binh ầm ầm từ sườn núi đổ xuống, chấn chỉnh đội ngũ, lấy cái bọc to bằng cỡ gối từ trong túi bên hông ngựa ra, thúc ngựa tới tường thành.
Khai chiến rồi, Vân Tiêu, Vân Báo, Từ Ngũ Tưởng đều không kịp nói gì thì kỵ binh đã ùa tới, khiến người trên tường thành la hét kinh hãi.
Sông hộ thành ngoài huyện thành Thanh Thủy không rộng, chỉ chừng một trượng, thành cao chỉ tới trượng rưỡi, phòng đạo phỉ thì được, trước mặt đại quân huyện Lam Điền, căn bản không đáng nhắc tới.
Kỵ binh như con rồng đen cuốn một đường cong lớn lướt qua trước sông hộ thành, đâm thủng bọc thuốc nổ dùng sức ném xuống chân tường thành rồi nhanh chóng chạy đi, tới người cuối cùng châm dây dẫn cháy hét một tiếng lớn cảnh báo.
Người trên tường thành hoàn toàn không hiểu hành vi này của họ, thấy kỵ binh chỉ lướt nhẹ qua sông hộ thành rồi đi ngay, còn tưởng rằng quân Lam Điền chỉ phô trương thanh thế, một người trung niên đi lên tường thành vẫy tay, ra hiệu muốn thương lượng với Vân Chiêu.
Vân Chiêu lạnh lùng nhìn những kẻ cầm vũ khí đứng trên tường thành hò reo ầm ĩ.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, người trong thành vừa giật mình một cái ngay lúc đó tiếng nổ còn lớn hơn nữa làm rung chuyển cả thành, chỉ thấy bụi đất bao phủ đoạn tường thành đó, những người đứng trên tường thành vừa rồi còn la hét hoàn toàn biến mất.
Khói bụi còn chưa tan, đoàn kỵ binh đã chạy xa kia rẽ một vòng quay lại, xuyên qua bụi mù xoay móc câu ném tới tấp về phía trước, sau đó xoay đầu ngựa phóng hết tốc độ, lại thêm từng tảng đá ầm ầm rơi xuống, lấp đầy sông hộ thành vốn không sâu, người trên đoạn tường thành khác rối rít bỏ chạy.
Đúng lúc này một đám người bịt mặt, ăn mặc đù kiểu từ trong rừng chạy ra, múa may đao kiếm mang theo tinh thần vô úy xông về phía Vân Chiêu.
Vân Báo thấy thế quát một tiếng, dẫn theo 200 kỵ binh bản bộ xông tới chặn đường.
Vân Chiêu không bận tâm tới chiến sự diễn ra sau lưng, xuống ngựa ngồi trên cái ghế gấp do Từ Ngũ Tường chuẩn bị, chỉ là cờ thêu hoa sen trắng vẫn bay trên tường thành:” Ngươi biết lai lịch của nó chứ?”
Từ Ngũ Tưởng hơi do dự:” Bạch Liên giáo ạ.”
“ Đúng là Bạch Liên giáo, ngoài ra ngươi có biết cái tên Đại Minh từ đâu ra không?”
“ Sáng cùng nhật nguyệt là Đại Minh!”
Vân Chiêu lắc đầu:” Sai rồi, mới đầu không phải như thế, đó là cách gọi sau này, rất lâu trước kia, khi Quân khăn đỏ khởi nghĩa một lật đổ sự thống trị của Nguyên Mông, thủ lĩnh của bọn họ là Quách Tử Hưng, sau Quách Tử Hưng qua đời, thái tổ hoàng đế ở dưới sự tiết chế của Lưu Phúc Thông.”
“ Lưu Phúc Thông đánh tới phương bắc, liên hợp cùng Hàn Sơn Đồng, cùng mượn danh nghĩa Bạch Liên giáo truyền giáo khắp thiên hạ, Hàn Sơn Đồng được người ta tôn sưng là Minh Vương, đại nghiệp tạo phản thế là oanh oanh liệt liệt tiến hành.”
“ Khi ấy thái tổ hoàng đế không may cũng là giáo chúng của Bạch Liên giáo về sau đổi tên là Minh giáo, hiểu rồi chứ?”
Từ Ngũ Tường chắp tay một cái, coi như đã lĩnh giáo.
Vân Chiêu nheo mắt, y không ngờ đám dư nghiệt này bám rễ ở tây bắc nghèo khó này, Chu Nguyên Chương ngay từ đầu cũng biết đây là chuyện rất không ổn, muốn lập nên quốc gia, vậy thì phải tách biệt hẳn vương quyền và thần quyền, thậm chí nếu có thể, phải diệt hẳn thần quyền, đó là tầm nhìn anh minh chuẩn xác.
Cứ nhìn sang Châu Âu thời điểm này là biết người nơi đó còn đang đấu tranh lần cuối lật đổ thần quyền, nếu Đại Minh không may thành quốc gia thần quyền thì đó là tai họa của bách tính.
Rất may Chu Nguyên Chương vô cùng tỉnh táo.
Đợi Hàn Sơn Đồng bị Nguyên Mông giết chết, ông ta dùng kế bức tử cuồng tín đồ của Bạch Liên Giáo là Lưu Phúc Thông, sau đó lệnh Liêu Vĩnh Trung dìm chết Hàn Lâm Nhi, nhi tử của Hàn Sơn Đồng.
Từ đó nhất thống quần hùng phương bắc.
Do trong quân nhiều tướng lĩnh thờ phụng Minh giáo, một biến thể của Bạch Liên giáo, điểm này vô cùng bất lợi cho đại quân, nên Chu Nguyên Chương lại tiễu trừ đám cuồng tín đồ này, ông ta không giết ngay mà giết dần kể cả sau khi thành hoàng đế.
Bởi thế, nếu nơi này đã thành hang ổ của Bạch Liên giáo, Vân Chiêu không còn cách nào khác.
Từ Ngũ Tưởng ấp úng nửa ngày trời, nhỏ giọng nói:” Huyện tôn, có cách nào khác chứ?”
Vân Chiêu thở dài, Nguyên Mông bị thua thiệt lớn bởi Bạch Liên giáo, nên không ngạc nhiên gì đám tàn dư đó sử dụng lại thứ vũ khí này:” Hơn hai trăm năm, một đám dư nghiệt Nguyên Mông đứng vững ở thành Thanh Thủy, lại còn được người người sùng bái, vậy phải có cả trăm năm truyền giáo mới làm được. Từ Ngũ Tưởng, ngươi sợ ta sẽ giết nhầm người, lạm sát người vô tội, vậy chuyện này ta giao cho ngươi, nếu ngươi thực sự nghĩ cho bách tính thì nghĩ kỹ rồi hẵng làm, đừng để ta thất vọng.”
Từ Ngũ Tưởng đang còn suy ngẫm thì thấy một đại hán ngậm đao trong miệng, cởi y phục đã lộ ra cái lưng săm trổ rồng bay phượng mua, sau đó múa đao xông về phía kỵ binh hô:” Vô Sinh Lão Mẫu ban cho ta thần công kim cương hộ thể, phổ độ người đời.”
Mắt thấy mã đao của kỵ binh phạt ngang qua người, vậy mà hắn vẫn tỏ thái độ miệt thị.
Chẳng có bất kỳ kỳ tích nào hết, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng quy luật vật lý thông tường, mã đao kết hợp cùng với sức ngựa, chỉ lướt qua cổ tráng hán một cái, cái đầu lâu của hắn rời người, bay cao hai thước rồi mới rơi xuống.
Thân thể không còn đầu vẫn chạy về phía trước mấy bước rồi đổ gục, rất nhanh bị vó ngựa dẫm nát bấy.
200 kỵ binh võ trang tận răng đối diện với hơn trăm tên bộ tốt chẳng biết tác chiến chỉ giỏi la hét mấy câu thần chú vô nghĩa, khác nào một hán tử cao tám thước võ nghệ đầy mình đi đánh nhau với đứa bé năm tuổi.
Đã thế lại còn hai đánh một.
Mà đứa bé kia không biết chạy, ngược lại vung vẩy thanh đao nhỏ dọa dẫm tráng hán.
Cuộc chiến như vậy chỉ cần nhìn một cái, không cần nhìn cái thứ hai, bởi thế Từ Ngũ Tưởng di chuyển ánh mắt về phía tường thành, nơi đó thi thoảng lại có những mũi tên lẻ tẻ bay ra, sóng không tổn hại tới quân tốt dùng khiên tròn chặn lại.
Tên huyện lệnh đứng trên tường thành chứng kiến một cuộc đồ sát không có chút kịch tính nào, hai chân mềm nhũn, đến khi kỵ binh xuống ngựa gặt đầu người, hắn mới cuống cuồng hạ lệnh mở cổng thành, thả cầu treo, quỳ ở bên đường thỉnh tội.
Những kẻ lúc nãy đứng sau lưng hắn la hét trợ uy giờ không thấy đâu nữa.
“ Treo hắn lên bánh xe nước, để xe hoạt động trở lại đi, trong thành không thể không có nước.”
Vân Chiêu vừa ra lệnh một cái liền có hộ vệ đi làm ngay.
Đợi hộ vệ treo tên huyện lệnh lên bánh xe nước, rút gậy gỗ để nó bắt đầu quay tròn, Vân Chiêu vẫn không đi qua cổng thành, mà vào bằng cổng thành mới do bộ hạ của mình phá ra.