Đặt chân vào thành một cái Vân Chiêu không ngừng lắc đầu, đi chưa tới 100 mét mà đã nhìn thấy hai ngôi chùa của Vô Sinh Lão Mẫu rồi.
Nhìn dáng vẻ tóc trắng hiền từ của Vô Sinh Lão Mẫu, vị thần này thời gian xuất hiện tương đối ngắn, tới nay mới chỉ có trăm năm, nhưng bà ta là vị thần đầu tiên thời sơ khai của vũ trụ, có thể gọi là tổ tiên của tất cả vị thần, quyền năng bao la, có thể thực hiện mọi ước nguyện của thế gian, điều duy nhất cần làm là vững tin vào bà ta, chỉ có tín đồ chân chính mới được lọt vào mắt xanh của Lão Mẫu, có được lợi ích của thần linh.
Phố xá vắng tanh không một bóng người, cửa đóng im ỉm, hai bên đường nước chảy róc rách, đường lát đá xanh sạch sẽ, nhà cửa tuy thấp bé, nhưng chỉnh tề mộc mạc, không lụp xụp nhếch nhác, khác biệt rất nhiều huyện thành bình thường mà Vân Chiêu từng thấy.
Chỗ tối cao của tinh thần, không cho vấy bẩn, sạch sẽ là yêu cầu chung của tất cả tôn giáo với tín đồ, chỉ có thân thể sạch sẽ, hoàn cảnh sạch sẽ, tinh thần mới khoan khoái.
Kênh nước bên đường rõ ràng mới làm, hẳn là sản phẩm xuất hiện cùng bánh xe nước bên ngoài, nước trong kênh rất sạch, không thấy cảnh lá cây trôi nổi, cũng không có rác rưởi dưới đáy, chỉ có nước chảy không ngừng.
“ Phá cái chùa miếu đó đi.” Vân Chiêu cảm thán xong vẫn lạnh lùng ra lệnh:
Uỳnh! Một quả thủ lôi được kỵ binh ném vào cái miếu nhỏ làm hoàn toàn bằng gỗ, miếu sập xuống ngay tức thì, bên trong còn có ông từ trông miếu tóc trắng bay ra.
Nhìn ông ta ngã cắm đầu xuống thềm đá, máu tươi lênh láng, xem chừng không cứu được nữa.
Miếu bị hủy, những cánh cửa vốn đóng kín mở tung, từ trong cửa xuất hiện rất nhiều gương mặt chất phác, nam nữ già trẻ đều có, chỉ có điều đám người này không lao ra khỏi nhà liều mạng , mà nhìn gườm gườm đám kỵ binh với ánh mắt đầy thù hận.
Vân Chiêu cười nhạt, chỉ về phía đông: “ Chỗ kia có hai cái miếu nữa kìa, phá đi.”
Kỵ binh ở gần đó nhận lệnh, không chút do dự châm thủ lôi ném vào miếu.
Uỳnh! Uỳnh! Hai tiếng nổ vang lên liên tiếp, thế là lại có hai miếu thờ Vô Sinh Lão Mẫu không còn, chỉ còn lại khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Từ Ngũ Tưởng nắm chặt hai tay đẫm mồ hôi, lòng thầm cần khẩn :" Đừng chạy ra, đừng chạy ra, ngài ấy đang thăm dò các ngươi, xem có khả năng giải thoát các ngươi không, kẻ nào xảy ra là sẽ chết, đừng ra, đừng ai ra hết!"
Vân Chiêu đợi thêm một lát, vô vàn bách tính mở to mắt nhìn y trừng trừng, nước mắt chảy dài nhưng không ai lao ra tìm y tính sổ, thế là nụ cười của y càng thêm sáng lạn.
Những kẻ này hay dở gì vẫn biết cổ không cứng hơn cương đao, hay dở gì cũng biết những kẻ thường ngày tuyên bố được Vô Sinh Lão Mẫu phù hộ thương đâm không thủng, đao chém không đứt kia đều sai rồi, vì đầu chúng đang treo lủng lẳng dưới cổ chiến mã.
Liên tiếp hạ lệnh hủy ba cái miễu mà bách tính vẫn chưa manh động, Vân Chiêu biết có thể phá toàn bộ chùa miếu nơi này rồi.
Những người này đã khuất phục hai lần rồi, vậy thì họ sẽ tiếp tục khuất phục.
Quả nhiên y đi tới đâu phá hủy chùa miếu tới đó, người trong thành tựa hồ trơ lỳ rồi, hoặc là quen rồi, vài nhà đã đóng cửa không nhìn nữa, nhà mở cửa thì ngồi đó bần thần, không nhìn kỵ binh với ánh mắt chất chứa thù hận.
Tới khi đoàn người Vân Chiêu đi tới ngôi chùa Vô Sinh Lão Mẫu tráng lệ.
Trước cửa miếu là một ông già trọc đầu ngồi khoanh chân, nhưng lại mặc đạo bào, sau lưng ông ta có tám cái rương gỗ chất lên nhau, một cái mở nắp, bên trong toàn là đĩnh bạc, bên rương là hai tiểu cô nương mặt mày như họa.
Cách rất xa ông già lớn tiếng hỏi Vân Chiêu được vây quanh tầng tầng lớp lớp:” Tướng quân tới diệt pháp sao?”
Vân Chiêu gật đầu:” Không sai, Đại Minh luật ghi rõ, không cho phép dâm từ tà tự tồn tại, phàm là tà thần không có trong danh sách của lễ bộ không cho thờ cúng.”
Ông già điềm nhiên nói:” Vô Sinh Lão Mẫu do tâm huyết của bách tính hóa thành, ý niệm không chịu sự quản hạt của thế tục, xin tướng quân thương xót bách tính không được cứu rỗi, khó khăn lắm mới có một chỗ để thổ lộ tâm nguyện. Tướng quân bỏ qua cho ngôi chùa này, lão tăng nguyện ý đem hương hỏa tích góp trăm năm trong chùa dâng lên tướng quân, cùng với một đôi đồng nữ, từ nay về sau, tướng quân sẽ thành hộ pháp của chùa.”
Không tầm thường, biết hóa nguy thành an, biết dữ thành lành, Vân Chiêu tấm tắc tán thưởng trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng:” Rất tốt, tiền hương hỏa trong chùa vốn là của bách tính, bản quan lấy của dân sẽ dùng cho dân, đây là chuyện tốt.”
Lão tăng chắp tay cúi người thi lễ, mặt từ bi như Phật.
“ Chỉ là cái chùa này thì phải đốt.”
Lão tăng mặc đạo bào đứng bật dậy, kích động chỉ mặt Vân Chiêu: “ Trên đầu ba thước có thần linh, cẩu quan, ngươi không sợ thần linh giáng họa lên ngươi à?”
Vân Chiêu bực mình: “ Thế thì bảo ông ấy tới nhanh chút, ta phải xử lý chỗ dâm từ tà tự này rồi đi, ông ấy mà tới trễ thì không đuổi kịp hành trình của ta.”
Vân Dương đá đít tên bách kỵ trưởng: “ Ngươi ngây ra đó làm gì?”
Lão tăng đạo bào thấy một đám kỵ sĩ châm lửa thừa đen xì xì, chạy tới trước cửa miếu bộ dạng đường đường chính nghĩa hét lên: “ Muốn hủy chùa thì giết ta trước.”
“ Đừng giết vội. “ Vân Chiêu hạ lệnh:
“ Dễ thôi.” Vân Dương giương cung như chớp, phập một phát, mũi tên bay đi, xuyên qua đùi ông ta, lão tăng kêu thảm ngã xuống đất.
Tiếp đó mười mấy quả thủ lôi từ các phía khác nhau ném vào mục tiêu.
Thủ lôi rất hiệu quả, những tiếng nổ nối nhau liên tiếp, ngôi chùa tới ba tầng này hoàn toàn dựng bằng gỗ, nhìn hết sức cầu kỳ trang lệ, nay bị bụi đất nhấn chìm.
Chốc lát sau khói bụi nhạt đi, ngôi chùa tuy bị phá tan nát nhưng vẫn đứng đó không suy chuyển.
“ Nhìn kia, mau nhìn kìa.”
“ Vô Sinh Lão Mẫu phù hộ, Vô Sinh Lão Mẫu phù hộ.”
Từ đường xá xung quanh vang lên tiếng xôn xao, nhiều người ra ngoài khấn bái, lão tăng nghe thấy vậy không biết sức lực ở đâu ra mang theo cả mũi tên đứng dậy, đối diện với ngôi chùa giang rộng tay:” Lão Mẫu hiển linh rồi.”
Vân Dương thấy mất mặt lắm, đá đít bách kỵ trưởng cái nữa:” Lấy thuốc nổ ra.”
Vừa rồi thủ lôi không hiệu quả, bách kỵ trưởng cũng thấy bẽ mặt, rống lớn một tiếng, người đầu tiên tự lấy bọc thuốc nổ từ túi bên yên ngựa, tự mình đi tới châm lửa ném vào, có hai thân binh cũng làm tương tự, lập tức trước mặt Vân Chiêu xuất hiện một vòng thuẫn bài chia làm ba tầng che chắn.
Uỳnh ! Uỳnh! Uỳnh! Một tràng sấm nổ kinh thiên động địa, ngôi chùa vừa rồi còn kiên cường đứng đó đã tan tành, gạch đá văng tứ tung, hai cây bách đại thụ cao to trước chùa cũng bẻ bét mất quá nửa cành lá, rồi ngọn lửa bùng lên, bắt đầu thiêu đốt tàn tích còn lại.
Vân Chiêu ngoáy lỗ tai, tiếng nổ quá lớn làm tai y ù hết cả, như có cả đàn muỗi đang nổi loạn trong đó.
Đến khi đầu óc thoải mái trở lại thì khói bụi cũng được gió thổi tan hết, ngôi chùa sụp đỗ nay cháy rừng rực, cánh cửa vẽ bùa chữ Triện cũng bị cháy đi lớp bạc thiếp bên trên.
Đám tín đồ chạy ra ngoài đường quỳ lạy lặng người nhìn ngôi chùa sụp đổ, rõ ràng chết từ bên trong rồi, cho nên khi quân tốt cứa cổ, cũng không ai có phản ứng gì, chỉ có đôi mắt mở trừng trừng như đang có vô số câu hỏi tại sao.
Lão tăng đạo bào lại không chết, ông ta bò tới trước đọi kỵ binh, chỉ mặt Vân Chiêu, căm hận gào thét:” Ngươi sẽ bị báo ứng.”
“ Đi hỏi Vô Sinh Lão Mẫu của ông giúp ta, khi nào bà ấy tới báo thù, ta còn chuẩn bị tiếp đón.” Vân Chiêu giễu cợt, y vốn chẳng có nhiều sùng kính thần linh, với thứ tà đạo càng phỉ n hổ:
Từ Ngũ Tưởng choáng váng cho dù hắn đoán được ai ra khỏi nhà sẽ chết song vẫn không tin Vân Chiêu hạ lệnh giết bách tính như thế, lại nhìn hai kỵ binh cao lớn nhảy xuống ngựa, tóm lấy đạo bào lão tăng giơ lên cao, đi về phía ngôi chùa đang cháy.
Lão tăng hoảng sợ vùng vẫy liên hồi:” Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra.”
Kỵ binh không trả lời, chọn chỗ cháy mạnh nhất, dùng sức ném ông ta vào.
Từ Ngũ Tưởng nhắm mắt quay đầu sang bên, không đành lòng nhìn lão tăng la hét trong lửa, tiếng gào khóc vang vọng trong những căn nhà quanh đó.
Vân Chiêu bình thản vỗ vai Từ Ngũ Tưởng, chỉ hai nữ đồng bị tiếng nổ lớn làm chấn động tới ngất xỉu: “ Tới lượt ngươi ra tay rồi, ngoài ra hỏi rõ gia thế hai nữ đồng đó rồi đưa người ta về nhà.”
Từ Ngũ Tưởng chỉ còn biết vâng dạ, không dám nhìn thẳng y.