“ Huyện tôn. “ Phí Quốc Cường dập đầu tới chảy máu, khóc lóc thảm thiết: “ Quốc Cường phụ sự kỳ vọng của huyện tôn, của sư trưởng, có muôn chết không thể chuộc tội, chỉ mong huyện tôn cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ ra sức vì huyện Lam Điền, cho bách tính ngu muội một cơ hội sửa sai.”
Lúc này có một đứa bé kháu khỉnh lạch bạch chạy tới ôm lấy Phí Quốc Cường, lấy ống tay áo lau nước mắt lau máu trên trán cho hắn, miệng mếu máo, nhưng không khóc.
Phí Quốc Cường vội ngừng khóc, quệt tay áo qua loa trên mặt, giục: “ Đó là huyện tôn, mau mau bái kiến huyện tôn đi.”
Đứa bé rất đáng yêu, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt ngây thơ đen láy nhìn Vân Chiêu hết sức tò mò, được giáo dục rất tốt, chắp tay như người lớn: “ Bái kiến huyện tôn.”
Vân Chiêu toàn thân giáp đen, vốn đang ngùn ngụt sát khí tựa ma thần địa ngục, thoáng chốc bị giọng nói thơ ngây làm tan biến, mỉm cười xoa đầu đứa bé: “ Có sợ không?”
Đứa bé ngẩng cao đầu: “ Không sợ ạ, cha cháu nói huyện tôn là Chung Quỳ, huyện tôn tới rồi sẽ giết chết hết kẻ xấu muốn làm hại cháu, nhưng huyện tôn đừng giết Lưu Thiết Đầu, Trương Nhị Nha được không, bọn chúng ngoan lắm, giết cha mẹ chúng là được.”
Vân Chiêu càng bất ngờ cười phá lên, sau đó hừ mạnh với Phí Quốc Cường: “ Vô dụng, ngay một đứa bé cũng không bằng, khóc lóc cái gì chứ? Trời đã sập đâu.”
Phí Quốc Cường ngượng ngập kéo nhi tử lại, không cho nói linh tinh nữa: “ Đây là khuyển tử ạ.”
“ Ngươi có đứa con thông tuệ đấy, đó là phúc của ngươi, được rồi, cách chức đại lý trưởng của ngươi, giáng làm lý trưởng. “ Vân Chiêu ngẫm nghĩ một lúc nói thêm:” Xem ra ngươi không phải là đám được ta dùng mấy chục cân kê đổi về rồi, đúng không?”
“Dạ!” Phí Quốc Cường đúng là học sinh ở thư viện khác, sau này nghe danh tiếng thư viện Ngọc Sơn mới tới đó học, thoáng cái hiểu ra ý huyện tôn nói, chắp tay: “ Thuộc hạ không trải qua kiếp nạn đó, tâm trí bất ổn, thật hổ thẹn, đa tạ huyện tôn cho một cơ hội, từ nay về sau một lòng đặt giáo dục lên đầu, nơi này còn những đứa bé chưa bị đầu độc, thuộc hạ sẽ nỗ lực đào tạo ra thế hệ người Thanh Thủy mới.”
Vân Chiêu gật gù, lấy trong lòng ra một đồng kim tệ sáng bóng đưa cho đứa bé:” Cho ngươi đấy, đợi sau này đợi 8 tuổi rồi, hãy lên thư viện học.”
Phí Quốc Cường rối rít xua tay: “ Huyện tôn không thể, thưởng hậu quá.”
“ Ngươi vô dụng, nhưng may mắn có đứa con thông tuệ. “ Vân Chiêu đặt đồng tiền vào bày tay nhỏ xíu của đứa bé, sau đó dắt nó vào huyện nha, đi thăm nhân viên bị thương của huyện Lam Điền:
Ba người bị chết, chắc chắn sẽ được trả tiền tử tuất thật hậu, đại đa số bị thương không nặng, chỉ có thương thế của Lục Kiến Minh rất phiền, hắn thuộc số ít có gương mặt tuấn tú ở thư viện, nhưng bị mũi tên bắn vào mặt, dù có lành thì mặt cũng để lại một lỗ lớn.
Mặt dù đầu hắn sưng như đầu heo, mắt híp lại thành khe thấy Vân Chiêu liền muốn xuống giường thi lễ.
“ Được rồi, nằm im đấy, vừa xong ta đã kiểm tra thương thế của ngươi, đang thuyên giảm, vài ngày nữa hết sưng là không sao nữa. Chỉ là cái mặt này e là bị hủy rồi, nhưng mà đừng lo, cái mặt không bị thương của Từ Ngũ Tưởng cũng chẳng bằng gương mặt bị thương của ngươi.”
Lục Kiến Minh cũng là người dí dỏm, gian nan nói:” Dù sao từ thư viện Ngọc Sơn đi ra toàn loại xấu tệ, trước kia thuộc hạ còn phản bác vài câu, giờ nhận có sao, theo số đông là tốt nhất. Cái mặt không đáng ngại, nhưng chuyện nơi này hỏng rồi, thuộc hạ còn mặt mũi nào nữa, huyện tôn, lỗi ở đây không phải là của một mình Quốc Cường huynh, là lỗi của mọi người.”
Vân Chiêu ấn vai hắn xuống:” Lỗi của ai có bộ đốc tra tới ban bố, không cần ngươi phải lo, dưỡng thương cho tốt, đợi lành rồi chấn chỉnh phong khí huyện Thanh Thủy.”
Lục Kiến Minh nghe vậy yên tâm nằm xuống, chỉ cần huyện tôn còn dùng tới họ, trừng phạt thế nào cũng không sao.
Vân Chiêu sai người dọn dẹp huyện nha, lau sạch vết máu, treo tấm biển "gương sáng treo cao" lại công đường, tên bắn trên đó cũng không rút, để đó làm bài học cho sau này.
Cùng toàn bộ người trong huyện nha ăn bữa cơm xong thì trời đã tối, tiếng chiến đấu trên Bá Gia Lĩnh đã lắng xuống, Vân Chiêu đứng ở nơi cao nhất huyện nha nhìn tòa huyện thành đầy mùi chết chóc.
Y thực sự mấy lần không kìm được muốn hủy diệt cái tòa thành này, lòng tức giận lẩm bẩm, khốn kiếp, nếu dựa vào mấy thứ thần tích mà các ngươi nói, gia gia đây mới giống thần thánh, đám ngu xuẩn các ngươi không nên bái lạy Vô Sinh Lão Mẫu gì đó, mà phải bái lạy ta đây này.
Bách tính phần đông ngu muội đã đành, nhưng nói ra thì tên Thiết Mộc Hãn Ba này cũng là nhân vật rất lợi hại.
Những năm qua Vân thị tiểu phỉ vô số, bất kể là cự khấu chiếm núi xưng vương hay là đại đạo sông nước, khi gặp phải binh mã bản bộ của Vân thị, một loạt đạn bắn ra là đã quá nửa sợ vỡ mật rồi, rồi đến khi tù đồng vang vọng, thêm cuộc xung phong kiểu sóng cuộn, đối diện không còn mấy kẻ dám kháng cự.
Vậy mà cuộc chiến ở Ba Gia Lĩnh tiến hành từ chiều tới hoàng hôn rồi tới đêm khuya mà còn chưa kết thúc, đã nói lên vấn đề, nhưng kẻ bị đầu độc sâu nhất ở trên núi.
Đêm hôm đó, đám Vân Tiêu vô cùng bận rộn.
Vân Dương lại về khá sớm, khi Vân Chiêu đang ngủ lơ mơ làng màng thì nghe thấy Vân Dương hạ thấp giọng nói chuyện với hộ vệ, Vân Chiêu chỉ trở mình một cái rồi lại ngủ say tít.
Người có thể khiến Vân Chiêu tin tưởng đại đa số họ Vân, trong đó Vân Dương không nghi ngờ gì là người y tin tưởng nhất.
Buổi sáng thức dậy, Vân Chiêu mở cửa sổ hít thở không khí mát lạnh của khe núi, sương mù lãng đãng trên bầu trời tòa thành nhỏ, trong sương bóng người chợt ẩn chợt hiện như quỷ vực.
Chẳng hề gì, đợi khi mặt trời lên thì mây mù tan đi, tất cả yêu ma quỷ quái sẽ bại lộ trước ánh sáng.
Ít nhất những âm thành khiến người ta khó chịu đã không còn.
Vân Dương ngồi bên trong căn phòng nhỏ ăn sáng, từ tốc độ ăn của hắn, người ta dễ hiểu lầm huyện Lam Điền là nơi đói kém, thấy Vân Chiêu đi vào, hắn ngồi sang cái ghế khác.
Vì sương trôi nổi khắp nơi, bàn ghế đều ướt cả, chỉ có cái ghế mà hắn vừa mới ngồi là khô.
Chi tiết nhỏ này Vân Dương chẳng để ý đâu, nhưng hắn biết Vân Chiêu để ý.
Vân Chiêu không ngồi xuống cái ghế Vân Dương nhường ra, mà kéo cái ghế khác, lau khô ngồi đối diện với hắn: “ Ngày hôm qua đánh nhau gian khổ quá hả?”
Vân Dương nuốt ngụm cháo xuống: “ Cũng không tính là gian khổ, chỉ là giết người nhiều quá, lần này ta thực sự chứng kiến thế nào là không biết sợ chết. Bọn ta phong tỏa lối đi, bố trí trận địa, khi chuẩn bị xung phong không ngờ bọn chúng lại xông ra trước, đường núi chật hẹp, thuận tiện cho điểu súng khai hỏa, bọn chúng cứ lao tới như lũ điên, đây không gọi là đánh nhau, mà là đồ sát.”
“ Mấy chục tên bị bắn thủng như sàng, ngã xuống đó máu chảy như suối, vậy mà lại một lũ điên khác ùn ùn xông lên. Còn mẹ nó, còn cởi trần nữa chứ, từ bụng tới lưng toàn hình xăm, hô hào cái gì mà kim cương bất hoại, cái gì mà bất tử, kết quả cho một loạt súng, bụng mỗi tên có thêm cái lỗ, chẳng tác dụng gì.|
“ Con mẹ nó chứ, đúng là tà môn, giết mãi bọn đi nạp mạng không có cảm giác gì, đám giết người bọn ta lại chùn tay.”
Vân Chiêu nghe mà mặt âm trầm hết mức, đúng là thứ tà giáo hại người, không, nhiễm thứ này thì không còn là người, kẻ mà nhân tính cơ bản không có thì không phải là người nữa rồi.