Không khó nhận ra, trận chiến này tác động rất lớn tới Vân Dương, hắn nói nhiều hơn thường ngày, chứng tỏ sự bất an của hắn:” Tới hoàng hôn thì chắc là nam tử chết sạch rồi, thế là xông tới đám nữ nhân lộ ngực lộ vú, cùng đám trẻ con mới lớn hóa trang thành yêu ma. Nói ra thực sự là đáng sợ, lúc đánh với đám tráng hán, bọn ta không rụng một sợi tóc, nhưng đám phụ nhân trẻ nhỏ này xuất hiện thì liền có thương vong.”
“ Có một nữ nhân bụng bầu, không ai muốn bắn, kết quả là ả ta vác cái bụng lớn xông vào quân trận, bắt được một thập phu trưởng, trên người ả cũng có thuốc nổ, ôm lấy thập phu trưởng đó rồi cho nổ tung .... Thảm vô cùng, bọn ta phải rút lui một đoạn, không ai chịu nổi cảnh tượng khi đó.”
Vân Chiêu nghe thôi cũng thấy dạ dày đảo lộn, chỉ biết đổi chủ đề: “ Có bắt được Thiết Mộc Hãn Ba không?”
“ Bắt được rồi, do Báo thúc dẫn nhóm nhỏ leo núi vào trại, thật vô vị, hắn sai đám phụ nhân trẻ nhỏ tấn công bọn ta, còn hắn dẫn theo bảy tám thân tín lén chạy mất. “ Vân Dương đấm bàn:” Khốn kiếp, Báo thúc ngay từ đầu đã nghi bọn chúng có đường hầm trên núi, cùng đường thế nào cũng bỏ chạy, thế nên lên núi đợi, quả nhiên thấy hắn chỉ huy người khác nạp mạng xong liền đi trốn, ngươi biết không? Tên này ... To bằng bốn ngươi đấy.”
Trong tất cả đám huynh đệ thì Vân Chiêu rõ ràng là tên tâm tư thâm trầm ác độc nhất, nghe Vân Dương kể, y liên tưởng ngay tới một phân đoạn trong Tam Quốc Chí, khi Đổng Trác bị giết, bêu xác ngoài chợ, bách tính lấy bấc nến cắm vào rốn, vì quá to béo cháy tới mấy ngày mới hết, y rất muốn làm chuyện này với tên Thiết Mộc Hãn Ba , hơn nữa còn làm khi hắn vẫn sống.
“ Giờ thì ta đã biết thế nào gọi là ngu muội rồi, thì ra nhiều lúc bách tinh thật ngu xuẩn.” Vân Dương như muốn nói hết ra khó chịu trong lòng:” Ngươi biết không? Nữ nhân của tên Thiết Mộc Hãn Ba này ít nhất có trăm người, Báo thúc khi đi tìm địa đạo phát hiện ra mấy trăm bộ xương trong một cái sơn cốc nhỏ, đoán rằng đó là người đào địa đạo xong liền bị người ta bịt miệng.”
“ Chúng có cả địa lao nữa, bên trong nhốt rất nhiều nam nữ già trẻ, nghe nói là những người cúng cho Phật gia quá ít nên bị phạt ... Thế cũng đành đi, dù sao ngươi không cúng lên cho Phật gia, Phật gia nhốt ngươi lại đánh đập, cũng được, đó là lý do.”
“ Nhưng mà con mẹ nó chứ ... Khụ khụ ...”
“ Bình tĩnh, bình bĩnh.” Vân Chiêu kích động tới húp cháo bị sặc trong họng, vỗ về hắn:
“ Ta phải nói ...” Vân Dương ho chảy nước mắt, vẫn nói tiếp:” Khi bọn ta thả địa lao cho họ ra, không ngờ có mấy chục người không chịu ra, nói cái gì mà tội chưa chuộc hết, nếu ra rồi thì chịu tội bên trong vô nghĩa, Vô Sinh Lão Mẫu không cho họ phú quý nữa.”
“ Con mẹ nó chứ, lũ quỷ đói, nếu Vân thị ta không cho người tới thì nơi này ăn chẳng đủ no, phú quý đâu ra, chúng ta tốn tiền bạc lương thực hỗ trợ người ở đây, chúng đi cảm tạ thứ Vô Sinh Lão Mẫu chó má gì đó.”
“ Ta chỉ muốn giết sạch cho rồi ... Sau đó ta lại nghĩ, không thể làm thế được, ngươi nhất định có thanh danh thật tốt, chí ít thì phải đợi ngươi rời khỏi đây mới được làm, sau này bao nhiêu chuyện xấu đổ cho ta, cho Từ Ngũ Tưởng, ngươi không thể để hỏng thanh danh, cái đó có thể không lừa được người thông minh, nhưng quá hữu dụng với đám ngu xuẩn này.”
: Lần này coi như ta mở mắt rồi, mở mắt thật rồi! Thần tiên đúng là con mẹ nó thần tiên, có thể biến cả đám người thành người không ra người, ma chẳng ra ma.”
“ Uống ngụm nước, uống ngụm nước đi.” Vân Chiêu cho người mang bát nước ấm lớn tới để Vân Dương uống, đợi hắn bình tĩnh hỏi:” Ngươi xem Tây Du Ký chưa?”
“ Xem rồi, Đa Đa thích nhất mà, ta mượn của cô ấy xem, cô ấy coi như bảo bối vậy, ta phải hứa làm cho cô ấy một bộ trang bị, cô ấy mới chịu cho ta mượn, còn dặn không cho ta làm dính nước dãi lên đó. “ Vân Dương không hiểu sao Vân Chiêu đột nhiên đổi đề tài: “ Thì làm sao?”
“ Bên trong Tây Du Ký có một tên biết 36 phép biến hóa trong Thiên Cang, tay cầm vũ khí Bảo Thấm Kim Ba do Thái Thượng Lão Quân rèn ra, do Ngọc Hoàng Đại Đế ban tặng, chức Thiên Bồng Nguyên Soái thống lĩnh tám vạn thủy quân thiên hà, tên Trư Cương Liệp, biết không? “ Vân Chiêu vừa húp cháo loãng vừa kể:
“ Ý ngươi nói tới Trư Bát Giới à? Sao lại nói tới chuyện này?”
“ Ta chính là Trư Cương Liệp.”
Hai mắt Vân Dương như muốn lồi ra, nhìn Vân Chiêu chằm chằm không nói lên lời, càng nghe càng không hiểu y định nói gì.
Vân Chiêu ngồi thẳng lên, gương mặt hết sức nghiêm túc: “ Vô Sinh Lão Mẫu là dâm từ tà tự, một loại yêu thần, phạm vào đại án tày đình ở Bắc Câu Lô Châu, giỏi hút lấy tinh khí thần của tín đồ để dùng, tín đồ bị hút tinh khi thần liền biến thành xương khô.”
“ Ta từng tiễu trừ Vô Sinh Lão Mẫu ở Bắc Câu Lô Châu để cho mụ ta chạy thoát, nên Ngọc Hoàng Đại Đế đầy xuống trần gian, tới khi đem Vô Sinh Lão Mẫu bắt về chém đầu ở trảm yêu đài mới được về thiên đình.”
“ Cho nên lần này ta hủy chùa miếu của Vô Sinh Lão Mẫu là để bắt yêu thần, đây là thần tiên đánh nhau, không liên quan tới phàm nhân, về phần họ gặp tai họa, chỉ là thần tiên đánh nhau, người phàm mắc vạ mà thôi.”
Một sợi nước dãi chảy dài từ miệng Vân Dương nhỏ tới, sắp chạm tới mặt bàn, từ nhỏ hắn đã thích nghe chuyện thần tiên quỷ quái đánh nhau, cứ nghe thấy là không kìm được: “ A Trệ, thì ra ngươi chính là Trư Bát Giới?”
Vân Chiêu đính chính: “ Ta là Trư Cương Liệp.”
“ Khác gì nhau?”
“ Một là hòa thượng béo vô dụng, một là thống lĩnh thủy quân thiên đình, ta phải chọn cái lợi hại hơn chứ.”
Vân Dương phản ứng hơi chậm song rốt cuộc cũng hiểu ra rồi: “ Người ta có tin không?”
“ Bọn họ bằng vào cái gì không tin, bọn họ cam lòng vì yêu thần như Vô Sinh Lão Mẫu mà chết, còn ta là chính thần của thiên đình, dám không nghe lệnh à? “ Vân Chiêu nghĩ ra chiêu này cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không y chỉ có một cách, giết, giết không sót một ai:” Đánh bại được thần tiên chỉ có thể là thần tiên, các ngươi là thiên binh thiên tướng của ta, đừng chảy nước dãi nữa mất mặt lắm, đi đi, tìm Từ Ngũ Tưởng xem chuyện này nên thao tác thế nào.”
Vân Dương không nói một lời chạy ngay.
Vân Chiêu cầm bát cháo lên lại thở dài: “ Đúng là nên đồ thành, Trư Cương Liệp cũng là trị ngọn không trị gốc thôi ..”
Trung Y trị bệnh luôn suy xét tổng thể, lấy mục đích là trị bệnh tận gốc, là phương thức chữa trị không tổn thương tới thân thể mà vẫn trị được bệnh.
Khuyết điểm chính là hiệu quả thấp, nhiều yếu tố không xác định được.
Tây y nói ra thì rõ ràng, đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, chỗ nào hỏng thì trị chỗ đó, chữa được thì chữa, không chữa được thì cắt.
Thống khoái dứt khoát, chỉ là tổn thương với bản thể quá lớn.
Huyện Thanh Thủy chính là cái nhọt độc trên thân thể huyện Lam Điền, Vân Chiêu rất muốn dùng phương thức trị liệu của Tây Y để trừ bỏ nó.
Từ vô số biểu hiện của người huyện Thanh Thủy mà xét, đám người này bị phế rồi, bọn họ giống như tế bào ung thư, sẽ từ từ lây lan tới huyện Lam Điền.
Trước kia không đáng ngại, nơi này khá bế tắc, ngoài kia đạo phỉ hoành hành, cản trở chúng lây lan, từ khi bia địa giới huyện Lam Điền chạy tới đây, theo thói quen lý trưởng sẽ mở đường, thúc đẩy giao thương, thế là thành vấn đề rồi.
Vân Chiêu vẫn còn nhìn thấy những sinh vật hình người đi lại trên đường quỳ xuống bên đống đổ nát của chùa miếu khóc không thành tiếng.
Nếu không phải quá nhiều thủ hạ không tán đồng, y muốn xua quân tới đây quét sạch người nơi này, sau đó di dân từ nơi khác tới, giải quyết triệt để vấn đề.