Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 374 - Q2 - Chương 180: Hai Vị Hôn Thê. (2)

Q2 - Chương 180: Hai vị hôn thê. (2)

Nghĩ thế Tiền Đa Đa thấy mình không cần vội vội vàng vàng về nhà làm gì, nàng phải mang theo thật nhiều hàng hóa tài vật trở về thật long trọng mới được.

Tới khi đó chủ phó Phùng Anh như hai đứa ăn mày tới nhà ăn xin, còn nàng thì kéo theo xe lớn xe nhỏ về, nói không chừng lúc gặp phu nhân, nàng có thể làm ra vẻ rộng lượng thưởng cho hai con quỷ nghèo đó một đĩnh bạc.

Tiền Đa Đa càng nghĩ càng vui vẻ, lập tức đi lục rương bạc của mình, nàng chuẩn bị tìm hai đĩnh bạc không lớn, không nhỏ, không quá thuần, trông xấu xấu méo mó để thưởng cho Phùng Anh và Tiểu Sở.

Tìm mãi, tìm mãi ... Nàng tựa hồ nhìn ra cảnh mình ném bạc cho phủ phó Phùng Anh, mình nên dùng tư thế nào thể hiện khinh bỉ lẫn rộng lượng của mình nhỉ ... Bất giác cười thành tiếng mà không nhận ra.

Vân Xuân đánh miệng cho Hà Thường Thị:” Bà xem đi, nữ nhân không thể có nam nhân, sau khi có nam nhân rồi thì thông minh tới mấy cũng biến thành ngốc.”

Hà Thường Thị đã quen với phát ngôn kinh người của hai nha đầu ngốc này rồi, bà ta là người lão đời, nhìn càng sâu xa hơn Xuân Xuân Hoa Hoa.

Vân thị đương gia lão phu nhân chuyên môn gửi thư cho Tiền Đa Đa, cảnh báo nàng không được ở ngoài quá lâu, nếu không hon sự sẽ có biến cố.

Điều này chứng tỏ là gì.

Điều này xuất thân của Tiền Đa Đa không phải là vấn đề quá lớn, chỉ cần quay về, hôn sự này sẽ là chuyện chắc chắn.

Hà Thường Thị thấy Tiền Đa Đa mất bình tĩnh như thế không phải vì sự uy hiếp của nữ nhân tên Phùng Anh kia, mà là bản chất vấn đề này ... Lão phu nhân gọi nàng về thành hôn, vì Tiền Đa Đa trước kia tự ti về thân phận của mình, không dám tin mình có cơ hội cạnh tranh công bằng như thế.

Tiền Đa Đa vùi đầu lục lọi tiền một hồi, ngẩng đầu lên nói với Hà Thường Thị:” Ta muốn lụa, vải, tơ tốt nhất ở thành Nam Kinh, ta muốn làm áo cưới trên đường về ... Hà Thường Thị, ta muốn bà đi làm ... Ta còn muốn đi thắp hương cho cha mẹ, nói với họ nữ nhi của họ sắp xuất giá rồi ... Gả cho nam nhân tốt, rất yêu thương ta ... Bảo họ không phải lo cho ta, ta sẽ sống an khang hạnh phúc, sinh con đẻ cái ....”

Nói tới đó từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt đẹp chảy ra, lần này nàng không chảy nước mũi, chỉ có nước mắt, chỉ là nụ cười không phai trên môi.

…….. ………

Phùng Anh bế một cô bé nho nhỏ, nhìn về phía huyện Lam Điền trầm mặc đã lâu lắm rồi, gương mặt hao gầy rất nhiều, càng thêm thanh lệ thoát tục.

Tiểu Sở ở bên đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng, dậm chân nói:” Tiểu thư, mai chúng ta đi luôn thôi, chuyện ở đây đã có Hồng nương tử rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Phùng Anh thở dài: “ Thời gian lão phu nhân cho quá eo hẹp, giờ Phục Ngưu Sơn tới thời khắc sinh tử tồn vong, làm sao ta cả thể vứt bỏ tất cả, trở về thành thân cho được.”

“ Sao lại không được, nô tỳ nhìn rõ rồi, người Phục Ngưu Sơn muốn thoát vây, chỉ còn cách chạy về huyện Lam Điền thôi.”

“ Không được đâu, huyện Lam Điền đã tự thành một mạch riêng, những người này của chúng ta không chen vào được.”

Tiểu Sở ngây người, rồi nhận ra tiểu thư nhà mình nói không sai, người huyện Lam Điền rất kiêu ngạo, nếu mình bỏ chạy như ăn mày thế này người ta sẽ coi thường, không dùng tới bọn họ, tới đó rồi ngoài gây thêm rắc rối thì không được tác dụng gì: “ Tiểu thư, dù là thế tiểu thư cũng không nên bỏ qua mối nhân duyên tốt này, Vân Chiêu mặc dù rất giảo hoạt, làm bằng hữu thì không đáng tin, nhưng làm trượng phu thì hình như có trượng phu như vậy không lo bị ai ức hiếp.”

“ Vân Chiêu cũng rất ích kỷ, nhưng chỉ cần tiểu thư gả cho y rồi, vậy là người mình, như thế y mới chú tâm tới chuyện tiểu thư, chứ không phải bỏ mặc tiểu thư tự sinh tự diệt thế này.”

Cô bé ngồi trong lòng Phùng Anh rất nghịch ngợm, không chịu yên chút nào, hai bàn tay ngắn ngủn mũm mĩm cứ vươn cao, muốn tóm lấy lọn tóc trên đầu nàng nghịch.

Phùng Oanh cúi đầu nhìn cô bé tên Doanh Doanh này, người khác không hiểu nàng, nàng không phải muốn làm nữ đại tướng quân, cũng không phải muốn làm ra sự nghiệp gì, nàng chỉ muốn cho những đứa bé này một tương lai tốt hơn.

Nàng không muốn dựa vào ai làm việc đó, dựa vào người khác làm sao có thể yên tâm chắc chắn được, đó là bài học của nàng khi ở Mã thị đất Thục.

Tiểu Sở nói mãi mà không thấy tiểu thư nhà mình có phản ứng gì, sốt hết cả ruột: “ Tiểu thư, người có nghe thấy nô tỳ nói gì không, nếu người không về, vậy chỉ còn Tiền Đa Đa với Vân Chiêu thôi, cô ta sẽ đắc ý lắm, chuyện gì cũng có thể nhịn, riêng chuyện này không thể nhịn.”

Phùng Anh cười nhẹ, đưa tay bẹo gò má gầy gò của Tiểu Sở: “ Ngươi lại trở thành xinh đẹp rồi.”

Tiểu Sở chán nản, mỗi lần nàng tích góp được ít thịt ở Vân thị là chẳng bao lâu lại không còn: “ Tiểu thư, người nói xem, rốt cuộc chúng ta chịu khổ để làm gì?”

Phùng Anh lấy áo choàng bọc lấy thân thể nhỏ nhắn của cô bé: “ Trước kia là vì gìn giữ sự kế thừa của Thích Gia quân ta, nay là vì để quan phủ cho bách tính Nam Dương một câu trả lời, sau nữa là để bách tính nơi này có được cuộc sống như ở huyện Lam Điền. Thích Gia quân ta suy tàn rồi, nhưng tinh thần chưa tiêu tan.”

“ Bằng vào cái gì chúng ta đổ máu tác chiến nhưng bị đối xử bạc bẽo, bằng vào cái gì cũng ta vất vả cầy cấy lại không được hưởng thụ thứ mình làm ra, bằng cái gì chúng ta chỉ muốn sống yên phận lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thật không công bằng.”

Phùng Anh nói liền một hơi, từ từ bình tĩnh lại, không phải khắp thiên hạ chỉ có bất công, ít nhất còn có Vân thế huynh, ở huyện Lam Điền, nàng thấy mình được tôn trọng. Vân chiêu giúp đỡ nàng rất nhiều, nhưng không bao giờ nói ra lời muốn thu nạp những người bọn nàng, đó là điều khiến nàng kính phục.

Lần đầu tiên nàng biết nhung nhớ một nam nhân là nhớ tới Vân Chiêu, nhớ tới sự rộng lượng của y, nhớ tới sự uyên bác cùng dí dỏm của y ... Chỉ là những nhớ nhung đó thường ngày bị nàng đè nén xuống.

Nếu được gả cho Vân Chiêu, nàng tin lúc đó nàng sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng trước đó nàng phải phá được thiên la địa võng của Tả Lương Ngọc đã.

Tiểu Sở nhìn tiểu thư nhà mình đầy ái ngại, nàng không nghĩ nhiều như thế, nên không biết nói thế nào, phụng phịu lẩm bẩm: “ Nô tỳ còn muốn sớm ngày về huyện Lam Điền vỗ béo, xem ra còn phải đợi rồi.”

Phùng Anh bật cười, tự tin nói: “ Nhịn chút đi, ngày đại hôn của ta, ngươi sẽ ăn thỏa thích, sẽ có những món ngon ăn mãi không hết.”

Tiểu Sở đón lấy cô bé từ trong lòng Phùng Anh, cô bé hết sức tự nhiên vùi đầu giữa hai bầu ngực tròn trịa của nàng tìm kiếm, tay bóp bừa bãi làm nàng thấy nhộn nhạo: “ Mẹ muội đuổi theo cha muội rồi, không có sữa đâu. “ Rồi quay sang hỏi Phùng Anh: “ Cái tên Lý Tín đó rốt cuộc làm sao thế, lúc này rồi mà còn chạy lung tung, không sợ bị Tả Lương Ngọc bắt hay sao?”

Phùng Anh lạnh lùng nói: “ Hắn đang bỏ chạy, Hồng Nương Tử hai lần cứu hắn khỏi đại ngục, lần đầu tiên người ta không muốn tham dự tạo phản, cho rằng làm thế là thoát được kiếp nạn, có thể tiếp tục làm phú gia công tử. Ai ngờ quan phủ không bỏ qua cho hắn, nhốt vào ngục tử tù, Hồng Nương Tử lại cứu hắn, hắn không còn đường nào khác nên mới theo chúng ta, nhưng lấy cái tên giả là Lý Nham.”

“ Vừa mới vào trong quân, hắn liền đòi quyền chỉ huy, ở chuyện này Hồng Nương Tử vẫn tỉnh táo, không giao cho hắn quân quyền, hắn thấy không có hi vọng gì, thế là bỏ chạy, vứt bỏ cả thê nữ của mình.”

Tiểu Sở nghe vậy phẫn nộ: “ Nô tỳ giết hắn.”

Bình Luận (0)
Comment